Chậm Rãi Tiên Đồ

Tất cả mọi người theo tiếng nhìn lại, ngay cả Tiêu Dao
cũng nhíu mày ghé mắt, chỉ thấy trong góc bên trái một nam tử trẻ tuổi
tuấn lãng ngồi đó, tiếng nói quả thật phát ra từ hắn.

Giờ mới thấy vị trí của cái bàn hơi lệch, bình thường cơ bản không ai
chú ý tới. Nam tử kia đứng lên, mặt mang nét cười, không nhanh không
chậm tiêu sái tới trước mắt Lục Liễu.

“Vị đạo hữu này, tiểu nhị chỉ là một người phàm, mà yêu cầu của đạo hữu
ngay cả tu sĩ cũng khó có thể làm được, cô cần gì phải làm khó hắn?
Không bằng đạo hữu tha cho tiểu nhị đi, chi tiêu của hai vị đạo hữu tại
trà lâu này ta mời, được không?”

Lục Liễu giương mắt đánh giá nam tử vài lần, thấy cách nói năng tướng
mạo của hắn không tầm thường, nhưng tu vi cũng chỉ Trúc Cơ kì năm, sáu
tầng, nên cũng không để vào mắt, vẻ mặt kiêu căng nói:

“Sao đạo hữu lại thấy ta đang làm khó tiểu nhị này? Chúng ta đến trà lâu tức là khách, chẳng lẽ ngay cả quyền lợi sai phái tiểu nhị trong quán
cũng không có sao? Hơn nữa, ta muốn khuyên vị đạo hữu này một câu, chớ
có thích làm anh hùng xen vào chuyện người khác. Chẳng lẽ ngươi không sợ đắc tội Triệu gia?”

Nam tử nghe vậy, sắc mặt cũng chẳng e ngại, ngược lại giống như bừng tỉnh đại ngộ, nói với cô gái che mặt ngồi một bên:

“Hóa ra là tiểu thư Triệu gia. Ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu! Triệu gia là một trong tam đại gia tộc lừng lẫy giới tu tiên, nổi danh cùng
với tứ đại môn phái, nay ta may mắn có cơ hội nhìn thấy tiểu thư Triệu
gia, có chút vấn đề muốn lãnh giáo Triệu đạo hữu một chút, không biết
đạo hữu có thể chỉ giáo ta một hai không? Nếu đạo hữu có thể giải thích
nghi hoặc của tại hạ, thì Quỳnh tương ngọc dịch và Phỉ thúy cao sẽ do ta mời, ta sẽ vì hai vị mà đi tìm, được không?”

Cô gái che mặt hơi nhíu mày, nhưng vẫn rất có tu dưỡng, thản nhiên nói:

“Lời đạo hữu vừa nói mọi người đều nghe được. Nếu như ta trả lời vấn đề
của ngươi nhưng đạo hữu lại không có cách nào lấy ra hai thứ đó thì đừng có trách Triệu gia ta ỷ thế hiếp người.”

Nam tử lơ đễnh lắc lắc cây quạt trong tay cười nói:

“Triệu đạo hữu yên tâm, có nhiều người ở đây làm chứng sao ta có thể quỵt nợ”

“Có gì thì nói luôn đi.” Không đợi tiểu thư nhà mình trả lời, Lục Liễu đã có chút không kiên nhẫn.

Nam tử cũng không vội đặt câu hỏi, mà đánh giá chủ tớ hai người từ trên xuống dưới một lần, lúc này mới gật đầu nói:

“Ngọc bài, dáng vẻ, trang phục và đạo cụ quả thật đều mang phong cách
Triệu gia. Nếu như Triệu đạo hữu thường xuyên phẩm Quỳnh tương ngọc dịch thì tại hạ muốn hỏi một câu: Quỳnh tương ngọc dịch rốt cuộc có hương vị thế nào?”

Vừa dứt lời, cả đám người xem diễn đều choáng váng. Tất cả mọi người đều không ngờ nam tử này lại hỏi một câu vô nghĩa như vậy. Quỳnh tương ngọc dịch có hương vị thế nào, vị tiểu thư kia còn không biết chắc? Đây
không phải là đưa tới cửa cho tiểu thư Triệu gia thắng sao?

Mọi người đều châm chọc lắc đầu, xem ra người này chỉ muốn tìm cách
khiến tiểu thư nhà người ta chú ý, nịnh hót bợ đỡ mà thôi, chứ đâu phải
thật sự bênh vực kẻ yếu gì đó. Đã bảo rồi mà, đầu năm nay làm gì có
chuyện tự nhiên ra mặt cho người khác?

Cô gái che mặt cười lạnh:

“Ta còn tưởng đạo hữu muốn hỏi cái gì. Quỳnh tương ngọc dịch dùng Tiên
Lộ linh thảo cực phẩm thế gian hiếm có để ủ, thời gian càng dài càng
tốt, hương thơm thấm đầu mũi, linh khí lộ ra ngoài. Uống vào miệng liền
thấy mát mẻ ngọt lành, linh khí rót vào lục phủ ngũ tạng. Nếu tu sĩ
Luyện Khí kì uống vào thậm chí có thể tăng lên cảnh giới, đương
nhiên...”

Âm điệu biến chuyển, vẻ mặt ngạo nghễ khinh thường nhìn hắn nói:

“...thứ tu sĩ nghèo kiết hủ lậu như ngươi cả đời cũng không có cơ hội uống.”

Nam tử mỉm cười, lấy cây quạt khẽ đập đập vào lòng bàn tay.

“Quả nhiên Triệu đạo hữu kiến thức rộng rãi, nhưng cũng chỉ là kiến thức rộng rãi mà thôi. Phần lớn những điều vừa rồi đều đúng, chỉ làTriệu đạo hữu cũng chưa uống thử bao giờ, đúng chứ?”

“Ngươi có ý gì?” Không đợi tiểu thư nhà mình phát uy, Lục Liễu đã tức
giận nói: “Chẳng lẽ đạo hữu cảm thấy chúng ta đường đường là người Triệu gia mà còn lừa gạt thứ tu sĩ nghèo kiết hủ lậu như ngươi sao? Lập tức
xin lỗi tiểu thư nhà ta, nếu không Triệu gia chúng ta tuyệt đối không bỏ qua!.”

“Tại hạ không có ý gì khác. Đối đãi với người Triệu gia, tại hạ đương
nhiên sẽ lễ nhượng ba phần. Nhưng đối với hai vị thì hẳn là không cần
đâu nhỉ?” Nam tử lắc lắc cây quạt trong tay, nụ cười càng sâu “Thực ra
hương vị của Quỳnh tương ngọc dịch vốn không phải ngọt lành gì cả. Trong đó phần lớn là vị chát nhàn nhạt, nhưng vì ẩn chứa nhiều linh khí cho
nên người làm ra nó mới khen: Công dụng như vậy, có uống cũng ngọt lòng. Cho nên nhiều người mới hiểu lầm nó có vị thanh mát ngọt lành. Chỉ có
người thực sự uống qua mới biết, Quỳnh tương ngọc dịch vốn có vị chát.”

Nghe vậy sắc mặt hai cô gái khẽ biến, nhưng đảo mắt lại khôi phục như thường, Lục Liễu nâng ngọc bài trong tay lên, cười lạnh

“ Lời này của đạo hữu có căn cứ gì? Trong [Tàng Trà Kinh] cũng nói nó có vị ngọt mà, không phải ngay cả sách đều viết sai đấy chứ? Nếu đạo hữu
không thể tìm được Quỳnh tương ngọc dịch thì cũng đâu cần bịa ra lời nói dối vụng về như vậy! Đạo hữu ba lần mạo phạm tới Triệu gia chúng ta,
tiểu thư nhà ta cũng không so đo, nhưng lần này thì quá đáng rồi đấy.
Báo ra danh hào và môn phái của ngươi đi, ta sẽ cho ngươi toàn thây về
cố thổ!”

Không ít người vây xem hít một ngụm khí lạnh, một vài người thì vui
sướng khi người khác gặp họa, trong trà lâu yên tĩnh đến mức ngay cả
tiếng kim rơi cũng nghe thấy. Mà trong sự chú ý của mọi người, nam tử
cũng chẳng chút kinh hoảng, hắn cười to vài tiếng, sang sảng nói:

“Hóa ra là xem trong thứ sách hạng ba như [Tàng Trà Kinh]. Người viết
sách này vốn chưa từng uống qua, chỉ là chiếu theo sách sử viết lại nên
đương nhiên không rõ. Tại hạ đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, họ Cơ, tên Hạo Nhiên, không môn không phái, chỉ là một tán tu.”

“Cơ Hạo Nhiên?!”

Lục Liễu bỗng im bặt. Cô gái che mặt chưa từng liếc hắn một lần cũng mở to ánh mắt, nghi ngờ đánh giá hắn một phen.

Mọi người ở đây đều biết, trong giới tu tiên người họ Cơ rất hiếm, nhưng sự tồn tại của dòng họ này cũng giống như Triệu gia. Nếu nói tứ đại môn phái đệ nhất Thái Cổ là người thống lĩnh giới tu tiên, thì ba đại gia
tộc kia chính là quý tộc trong giới tu tiên, thực lực và tài lực hùng
hậu, nhưng rất thần bí, ít khi đi đến những nơi như thế này. Ngạo khí
trong xương không cho phép bọn họ lẫn lộn với đám tu sĩ bình thường.
Trong tam đại gia tộc, Triệu gia thần bí nhất, Mộ Dung gia giàu có nhất
mà Cơ gia là có uy vọng nhất.

Bởi vì họ Cơ hiếm có, cho nên phàm là tu sĩ họ Cơ thì đều hoặc ít hoặc
nhiều có liên hệ nhất định với Cơ gia. Tuy rằng nam tử này tự xưng không môn không phải nhưng khí độ của hắn không phải tu sĩ bình thường có thể có được.

Thấy hai nàng đều không nên tiếng, Cơ Hạo Nhiên cười nhạt nói

“Thế nào? Hai vị muốn tính mạng ta, đương nhiên có thể, nhưng điều kiện
tiên quyết là hai vị phải thật sự là người Triệu gia. Quả thật Triệu gia rất thần bí, phần lớn mọi người đều không biết cho nên dễ dàng bị bọn
đạo chích giả mạo. Chỉ tiếc hai vị trình độ không tới nơi tới chốn, chỉ
thăm dò một nửa về Triệu gia. Quả thật các tiểu thư Triệu gia đều mang
theo khăn che mặt khi xuất môn nhưng mỗi tấm khăn đều đã qua xử lí đặc
thù, có lưu lại ấn ký đặc biệt của Triệu gia, chỉ cần dùng thần thức là
có thể xem được. Điểm này hẳn là các ngươi không điều tra đến, đúng chứ? Nếu như không phục, có cần ta gọi người Triệu gia chân chính tới nghiệm chứng không? Theo ta được biết, cách đây không xa có một chi thứ của
Triệu gia, liệu hai vị có muốn gặp người nhà?”

Hai cô gái vốn trấn tĩnh giờ ánh mắt cũng bắt đầu dao động, đột nhiên cô gái che mặt vỗ bàn cái rầm, quát:

“Đến uống trà cũng bị một đám người chỉ trỏ. Bản tiểu thư tu dưỡng tốt,
lười so đo với đám tu sĩ nghèo kiết hủ lậu các ngươi. Lục Liễu, chúng ta đi.”

Nói xong liền kéo Lục Liễu nhanh chóng xuống lầu.

Lúc này toàn bộ trà lâu ồ lên. Đây không phải là chột dạ đuối lý sao?
Rất nhiều tu sĩ đều vui sướng khi người khác gặp hạa, ồn ào đứng lên
nói:

“Ôi trời, tiểu thư Triệu gia sao đã đi rồi? Còn chưa cho chúng tôi kiến
thức cái gì gọi là Quỳnh tương ngọc dịch mà. Đừng chạy nhanh như vậy
chứ! Này, ngay cả ngọc bài các cô cũng không cần à?”

Hai nàng đỏ mặt vội vàng chạy ra khỏi trà lâu, đầu cũng không dám quay
lại liền lập tức lên luân xe bay vội đi. Để lại trà lâu cười vang một
hồi.

Đợi các nàng đi rồi, tiểu nhị mới cảm kích nói lời cảm ơn với Cơ Hạo Nhiên.

“Đa tạ thượng tiên, nếu không có ngài thì ta đã bị hai tên lừa đảo kia lừa rồi.”

Cơ Hạo Nhiên cười nói

“Không có gì. Chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi. Tại hạ không quen nhìn mấy hành vi lừa gạt người khác như vậy.”

Mọi người thấy mỗi cái nhấc tay giơ chân của Cơ Hạo Nhiên đều mang phong cách quý phái, cũng không vì tiểu nhị là người phàm mà kiêu căng ngạo
mạn. Hơn nữa hắn tuổi trẻ, dung mạo tuấn lãng càng khiến cho mọi người
thêm khẳng định hắn là công tử Cơ gia. Mọi người đều sinh lòng kính nể,
trong chốc lát đã có kha khá người tiến lên bắt chuyện với hắn, khiến
cho góc nhỏ vốn vắng vẻ náo nhiệt hẳn lên.

Báo Nanh Kiếm trong ngực Tiêu Dao đã xem diễn xong, rất chi là nhàm chán ngáp một cái, truyền âm nói:

“Đầu năm nay người giả mạo nhà giàu đúng là nhiều thật. Chỉ là hai kẻ
lừa đảo hôm nay thật xui xẻo, Lí Quỷ gặp phải Lí Quỳ, không hay ho. Tên
tiểu tử Cơ gia này có chút thú vị.”

“Ừ, nam tử này quả thật có chút thú vị.” Tiêu Dao híp mắt nhìn Cơ Hạo Nhiên bỗng chốc phong sinh khởi thủy bên cạnh.

“Nhưng mà ngươi nói sai rồi. Không phải Lý Quỷ đụng phải Lý Quỳ mà là Lý Quỷ gặp phải Lý Quỷ.”

“Có ý gì?” Báo Nanh Kiếm mờ mịt nhìn nàng.

Tiêu Dao thu hồi ánh mắt đặt trên người Cơ Hạo Nhiên, tiếp tục nhìn về bên ngoài.

“Hắn chẳng qua là một Lý Quỷ thủ đoạn cao hơn mà thôi. Chiêu này của hắn hay ở chỗ, không báo thân phận chỉ báo tên tuổi, để mọi người tự do
đoán. Cuối cùng nếu mọi người phát hiện ra hắn không phải người Cơ gia
thì chẳng liên quan gì đến hắn. Dù sao người ta cũng đâu nói mình là
người Cơ gia, tất cả đều quẳng cho mọi người tự tưởng tượng. Đầu năm nay người muốn tạo sự chú ý đúng là nhiều thật.”

Báo Nanh Kiếm hoài nghi nhìn nàng:

“Ông đây thấy cô đang ghen tị thì có. Hơn nữa hắn làm như vậy thì có gì tốt?”

“Ngươi cứ coi như ta đang ghen tị cũng được.” Tiêu Dao tỏ thái độ chẳng
sao cả, “Nếu thật sự là đệ tử tam đại gia tộc thì căn bản sẽ không tới
trà lâu này khoe khoang, quá khó coi. Không phải thần thức của ngươi lợi hại hơn người thường sao? Mau nghe xem bọn họ đang tán gẫu cái gì.”

Nó thấy nàng thừa nước đục thả câu, cũng nghe lời dùng thần thức dò xét
một phen. Nửa ngày sau mới ngẩng đầu dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Tiêu Dao.

“Sao lại nhìn ta như vậy? Bọn họ đang nói gì?”

Báo Nanh Kiếm đen mặt nói:

“Bọn họ đang thảo luận xem cho tên Cơ tiểu tử kia bao nhiêu linh thạch để hắn dẫn bọn họ vào Cơ gia.”

“À, thì ra là thế” Tiêu Dao kéo dài âm cuối, cười đến mức hai mắt híp
lại như trăng dằm, “Sao, khâm phục ánh mắt của ta chứ gì? Có phải ngưỡng mộ ta như nước sông cuồn cuộn đúng không?”

“Không phải” Dáng vẻ Báo Nanh Kiếm có chút xấu hổ “Ông đây cảm thấy cô thật gian xảo, càng ngày càng giống Sở Tầm.”

Nghe thấy hai chữ Sở Tầm, Tiêu Dao ngây người, Báo Nanh Kiếm cảm giác
được nàng không bình thường mới nhận ra mình vừa nói gì, vội vàng che
miệng lại nói:

“Vừa rồi ông đây không nói gì cả.”

Tiêu Dao nở nụ cười, ánh mắt xa xăm, nhỏ giọng thì thầm:

“Chờ ta Kết Đan thành công, chúng ta sẽ đi tìm A Tầm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui