Chậm Rãi Tiên Đồ

Ngày hôm sau trời vẫn tờ mờ sáng, phần lớn các đệ tử đã sẵn sàng xuất phát.

Phương Ức Dao nhìn sắc trời, lại liếc mắt nhìn đệ tử nhà mình, lên tiếng:

“Các đệ tử nghe lệnh! Lần nhập cốc lịch lãm này diễn ra trong vòng bảy
ngày, sau bảy ngày, tất cả tập hợp tại đây. Nếu lỡ thời gian, Khê Giản
Cốc sẽ đóng lại, chỉ có thể chờ năm mươi năm sau mới mở ra, hy vọng các
ngươi nhớ kĩ điều này. Lát nữa ta sẽ phát cho mỗi người các ngươi một
danh sách vật phẩm, nếu có thể tìm được những vật này nộp lên môn phái,
nhất định sẽ có trọng thưởng. Bởi vì không gian nơi vày không ổn định,
cho nên sau khi vào cốc các ngươi sẽ bị phân tán ra các nơi, nếu may mắn sẽ phân đến chỗ an toàn, thậm chí là nơi có bảo vật, nhưng nếu xui xẻo mà nói, đụng phải khe rách không gian cũng không phải không có khả
năng. Những điều này ta tin là các ngươi đã biết từ trước. Cuối cùng, để phòng ngừa vạn nhất, trong bảy ngày này ta và vài vị dẫn đội sẽ tạm
thời đóng cốc. Nói đến đây thôi! Mở ra cấm chế, chuẩn bị nhập cốc!.”

Bảy người dẫn đội cùng đứng trước Khê Giản Cốc, mỗi người lấy từ trong
túi trữ vật ra một khối lệnh bài, lẩm bẩm trong miệng. Một lát sau, bảy
khối lệnh bài đồng thời phát ra bảy đạo bạch quang chói mắt, hội tụ về
phía trước, sau đó lập tức lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh
chóng mở ra động khẩu hình tròn, bên trong hỗn độn mơ hồ, khiến người ta không nhìn rõ.

Thấy cấm chế đã mở, Phương Ức Dao lên tiếng đầu tiên:

“Thông đạo đã mở! Đệ tử Tiên Vũ Môn tiến vào trước, lần lượt theo thứ tự!.”

Theo thứ tự, Tiêu Dao và Trương Phàm vừa đúng xếp cuối đội ngũ.

Trương Phàm nhìn động khẩu không biết thông tới đâu kia, dùng thần thức truyền âm nói:

“Sư tỷ đã hai lần Trúc Cơ, hẳn là đã từng tham gia lịch lãm Khê Giản
Cốc. Không biết nơi này rốt cuộc dáng vẻ thế nào, liệu sư tỷ có thể cho
ta biết một hai? Như vậy sư đệ có thể chuẩn bị cho tốt, miễn vướng tay
vướng chân sư tỷ!.”

Nói ra thật xấu hổ, Tiêu Dao tu luyện đã gần chín trăm năm, nhưng trước
khi vỡ Đan, đừng nói là lịch lãm Khê Giản Cốc mà ngay cả bên ngoài môn
phái nàng cũng rất ít ra ngoài. Ngoại trừ lúc làm nhiệm vụ bắt buộc và
Bách Nhân Bảng, thời gian còn lại nàng đều khổ tu trong môn phái, dưới
sự che chở của sư phụ, không màng thế sự.

“Khiến sư đệ thất vọng rồi! Khê Giản Cố này, ta chưa từng tiến vào.”

Nếu không phải đúng lúc có việc đi ngang qua đây, Báo Nanh Kiếm cảm giác được có tiên khí dao động, rồi mạo hiểm định ra ý định nhập cốc thì cho dù trong cốc có nhiều bảo vật cũng không thể hấp dẫn một người không
thể sử dụng linh thảo cũng không thể hấp thu linh khí như nàng.

Trong lòng Trương Phàm thầm kinh ngạc, nhưng bên ngoài cũng không tỏ vẻ
gì. Hắn đã từng tìm hiểu về Tiêu Dao, vốn nghĩ trước đây nàng thanh danh vang xa, những kiểu lịch lãm như thế này hẳn tham gia không ít, cho nên mới mời nàng đồng hành. Không ngờ trước đây nàng chỉ là một chú chim
non được sư môn bảo vệ chặt chẽ, vốn chưa từng lịch lãm hồng trần.

Hắn vốn cảm thấy vị sư tỷ này khác xa lời đồn bên ngoài. Bên ngoài nói
nàng vô sỉ leo lên giường đại năng, là lô đỉnh khiến người ta khinh
thường, bị thải bổ đến mức vỡ Kim Đan. Nhưng mấy ngày nay quan sát mới
thấy, tuy rằng nàng đã không còn là xử nữ, nhưng khí sắc rất tốt, khí
quanh thân cũng tràn đầy sức sống không hề có dấu hiệu bị người ta thải
bổ. Theo lý thuyết, nàng đã từng kết đan một lần, nguyên thọ hẳn không
còn dài mới đúng. Phải biết rằng đan dược gia tăng nguyên thọ, ngay cả
đại năng Nguyên Anh cũng ra tay tranh cướp, không biết nàng ta làm thế
nào lấy được.

Tóm lại, sau khi vỡ Kim Đan, nàng ta lại có thể dựa vào chính mình đạt
tới cảnh giới Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn, điều này tuyệt đối không thể coi
thường!

Chỉ trong khoảng thời gian vài câu nói, trong lòng hắn đã có kết luận:
Người này khiến ta cảm giác sâu không lường được, không phải phường đạo
trích, làm việc có nguyên tắc của chính mình,nhưng nếu gặp phải bảo vật
chỉ sợ tuyệt đối không nương tay, có thể là đối thủ mạnh nhất trong lần
lịch lãm Khê Giản Cốc này của ta. Chỉ hy vọng mục đích của nàng ta không giống mình, bằng không, cho dù đã từng giúp mình cũng

Lúc này Trương Phàm càng thêm thâm trầm, nhưng hắn vẫn mặt không đổi sắc nói

“Không sao, sư tỷ không cần tự trách. Chúng ta cùng nhau tìm hiểu là
được. Mà sự đệ muốn mạo muội hỏi sư tỷ một vấn đề, không biết lần này
nhập cốc sư tỷ chuẩn bị đến đâu rồi?”

Trong vài hơi thở mà Trương Phàm đã coi nàng như đối thủ cạnh tranh,
Tiêu Dao hoàn toàn không biết ý nghĩ trong bụng hắn, chỉ nhíu mày cười
nói:

“Không biết vì sao sư đệ lại hỏi vậy?”

“Sư đệ không có ý gì khác. Chỉ trách hôm qua suy tính chưa chu toàn,
quên mất rằng Khê Giản Cốc chia làm nội cốc, ngoại cốc rõ ràng. Nếu chỉ
tìm chút linh thảo linh dược giao cho sư môn mà nói thì bên ngoài cốc đã đủ, bình thường không quá nguy hiểm, mà nội cốc mặc dù nguy hiểm hơn
ngoại cốc năm sáu lần nhưng thứ sư đệ muốn tìm lại trong đó, nên không
biết sư tỷ chuẩn bị đi ngoại cốc hay nội cốc?”

Người khôn ngoan vừa nghe là biết, nếu đường khác nhau thì tốt nhất là
chia ra mà đi. Mà hắn cũng thật biết nói chuyện, đem trách nhiệm ôm hết
lên người mình, nhưng hiển nhiên ẩn sau vấn đề này cũng không đơn giản
như vậy. Tiêu Dao híp mắt nghĩ: Nếu ngươi đã thích khách sáo thì được
rồi, ta đây cũng không thể qua quít với ngươi.

Nàng không hờn không giận cười gật đầu

“Đương nhiên, mọi người phải nói rõ mục đích mới có thể tiếp tục hợp
tác.Vừa hay sư tỷ cũng muốn đi nội cốc, hơn nữa còn là chỗ trung tâm”.

Phân nửa những lời này là Tiêu Dao cố ý, nàng cũng tò mò không biết lần
này hắn có cùng ý đồ với mình không. Quả nhiên trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì nhưng quanh thân thoáng chốc lộ ra một cỗ sát ý không dễ
thấy, nếu là tu sĩ bình thường chỉ sợ khó có thể phát hiện ra điều gì
dưới vẻ ngoài bình tĩnh của hắn, nhưng Tiêu Dao thân là nữ tử, trực giác mách bảo hắn đã động sát tâm với nàng.

Sát ý trong lòng chỉ trong giây lát, Trương Phàm nhìn đội ngũ phía trước, đã sắp đến lượt hắn, mặt hắn không chút thay đổi nói:

“Như vậy thì tốt. Tu vi sư tỷ cao hơn sư đệ không chỉ một tiểu cảnh
giới, sau khi nhập cốc còn thỉnh sư tỷ chiếu cố nhiều hơn. Sư đệ sắp
phải nhập cốc rồi, tia thần niệm này để lại cho sư tỷ, nếu ngộ nhỡ hai
chúng ta tách ra hơi xa thì cũng dễ tập hợp.”

Dứt lời liền gọi ra pháp bảo nhanh chóng tiến vào động khẩu.

Thấy Trương Phàm rời đi, Báo Nanh Kiếm trong cơ thể truyền âm

“Kẻ này tâm cơ thâm trầm, ở cùng hắn nhất định phải cẩn thận chút. Lúc
này Khê Giản Cốc tương đối ổn định, sau khi cô tiến vào hẳn là không
cách hắn quá xa.”

“Ừ, ta biết.”

Tiêu Dao gật đầu, cũng phi thân tiến vào động khẩu, lúc này tất cả đệ tử Tiên Vũ Môn đều đã nhập cốc.

Đi qua không gian một lát, trước mắt bỗng chốc sáng ngời, Tiêu Dao vững
vàng rơi xuống. Trước hết nàng đánh giá xung quanh một phen, không phát
hiện có gì nguy hiểm, cũng không thấy vết rách không gian xuất hiện ở
phụ cận. Nơi này cảnh sắc tú lệ, xanh biếc một màu, suối chảy róc rách,
nếu không phải trong không khí có linh khí hơi bạo ngược lưu động nàng
còn tưởng là thánh địa tu luyện nào đó.

Sau đó nàng thả thần thức ra điều tra, không gian nơi này dị thường,
thần thức bị trở ngại nhất định. Nếu là tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường chỉ có thể cảm giác được trong phạm vi năm mươi lý, nhưng nàng thông suốt
thần thức với Báo Nanh Kiếm nên không nằm trong số đó. Lúc này thần thức của nàng vẫn như thường thăm dò tới nội cốc, nhưng tới gần khu trung
tâm thì bị tiên khí bạo ngược gây nhiễu, không thể thăm dò cụ thể hơn.
Nàng tìm kiếm hơi thở của Trương Phàm, quả nhiên phát hiện hắn đang giao chiến với yêu thú cách đó chưa đến trăm dặm. Ngoài ra còn hai hơi thở
xa lạ khác đang nín thở liễm khí gần nơi này.

Lúc này Báo Nanh Kiếm đứng trong cơ thể nàng rất lâu cũng đi ra hít thở
không khí, nó lượn vài vòng trên mặt đất, dùng móng vuốt chỉ vào xa xa.

“Vận khí của cô có thể nói là tốt, cũng có thể nói là không tốt. Tốt ở
chỗ nơi chúng ta rơi xuống không có gì nguy hiểm, không tốt là chỗ này
cách trung tâm nội cốc rất xa. Hiện giờ tiên khí còn bạo ngược hơn ngày
hôm qua, chúng ta phải nắm lấy thời gian, nếu không chỉ sợ chúng ta còn
chưa tới, không gian xung quanh Khê Giản Cốc đã bị bẻ gãy, tất cả mọi
người đều táng thân nơi này!.”

“Sao có thể như vậy?” Tiêu Dao nhíu mày “Giờ đã vào trong cốc, ngươi thử tra xem rốt cuộc tiên khí xảy ra vấn đề gì?”

Báo Nanh Kiếm trước gật đầu sau đó lại do dự lắc đầu nói

“Không quá rõ ràng, nhưng ông đây cảm giác được cách tiên khí không xa
còn một hơi thở bạo ngược khác tồn tại, hẳn là có liên quan. Chỉ là ông
đây phải đến nội cốc mới có thể cảm giác cụ thể hơn.”

Nghe nó nói vậy, Tiêu Dao cũng hiểu sự tình nghiêm trọng, vốn là trạng
thái bình thường thì lấy tiên khí không quá khó, nhưng hiện nay thời kì
đặc biệt, không thể trì hoãn.

Nàng xách Báo Nanh Kiếm lên, nói

“Đi, chúng ta hội hợp với Trương Phàm trước đã.”

Phi hành tầm thấp về phía Nam không đến trăm dặm, Tiêu Dao liền thấy một thần niệm dao động ẩn trong cây cối. Đồng thời Trương Phàm cũng ra khỏi bụi cây.

“Sư tỷ nhanh thật. Sư đệ đang định đi tìm sư tỷ, không ngờ sư tỷ đã tìm tới trước!.”

Tiêu Dao đi vào, phát hiện trên mặt đất có vết máu, liền ra vẻ tùy ý nói

“Ta tìm đệ cũng dễ thôi. Nơi này có vết máu, bốn phía còn có mùi máu
tươi nhàn nhạt chưa tan, không biết sư đệ vừa gặp phải phiền toái gì?”

“Sư tỷ quả nhiên quan sát cẩn thận. Kỳ thật quanh đây cũng không có nguy hiểm gì lớn, chỉ là đệ vừa tới đã gặp một con yêu thú nhất giai đang
kiếm ăn cho nên thuận tay xử lý một chút. Nhưng vừa rồi sư đệ tra xét
một hồi, phát hiện chúng ta cách nội cốc tương đối xa, hơn nữa hình như
nội cốc có dị động gì đó. Nếu muốn lấy bảo vật thì chúng ta phải nhanh
chân lên.”

Quả nhiên kẻ này không đơn giản. Tin chắc kỳ ngộ của hắn không chỉ hai
thứ kia. Báo Nanh Kiếm thân phận thế nào, có lẽ nó nói có chút khuếch
đại nhưng cho dù nghèo túng thì cũng là một vị chân tiên thượng giới. Nó có thể cảm giác được dị thường, nhưng không ngờ kẻ này cũng phát hiện,
cũng không rõ hắn biết được bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không thể khinh
thường. Nếu hắn và mình đều có cùng một mục tiêu

Trong lòng Tiêu Dao trăm chuyển ngàn hồi, nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì, làm bộ không biết ngạc nhiên hỏi

“Nội cốc có dị động? Sao lại thế này, vì sao ta không cảm giác được chút gì?”

Trương Phàm tự tin thiên hạ này khó có tu sĩ Trúc Cơ kỳ nào thần thức
hoàn mỹ ngang ngửa tu sĩ Kim Đan kỳ như hắn, huống hồ hắn còn người giúp đỡ, cho nên sẽ không hoài nghi Tiêu Dao đang giả bộ. Hắn đáp

“Cụ thể thế nào ta cũng không rõ. Vừa rồi dùng thần thức điều tra thì
thấy linh khí gần nội cốc bạo ngược dị thường, tuy rằng linh khí nồng
đậm hữu ích cho tu vi nhưng loại linh khí bạo ngược như vậy không thể
thu nạp tĩnh tọa, nếu không sẽ nổ tan xác mà chết. Không biết vì sao một nơi vốn thích hợp tu luyện lại biến thành như vậy. Hiện tại, cứ qua nửa khắc linh khí sẽ bạo ngược thêm một phần.”

“Sư đệ quả nhiên kỳ tài, những thứ như vậy mà đệ cũng có thể cảm nhận
được. May mà có sư đệ đồng hành, sư tỷ thật sự cảm thấy không bằng.”

Tiêu Dao cười híp hai mắt, giống như thở dài

“Nếu đã như vậy thì chúng ta mau đi thôi. Chỉ là”

Nàng cố ý kéo dài âm cuối, ánh mắt ra hiệu phía bên phải có trá, Trương Phàm trấn định gật đầu, tiếp lời

“Sư tỷ chậm đã. Đệ nghĩ chúng ta nên giải quyết việc này rồi mới đi.”

Lập tức hắn nói với bên phải của nàng

“Từ khi Trương mỗ vào cốc hai vị đạo hữu đã đi theo, không biết có mục đích gì? Mời ra đây nói chuyện.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui