Chậm Rãi Tiên Đồ

Tại một nơi cách Khê Giản Cốc bốn trăm dặm, trên bầu trời có hai đạo hồng quang chợt lóe, một vài tán tu đi ngang qua đó thấy vậy đều vội vàng né tránh nhưng uy áp của Nguyên Anh vô cực vẫn như mũi dao bén nhọn chĩa vào lưng họ.

Trong đó, trên một đạo hồng quang là một tu sĩ trung niên đã đứng tuổi,
dáng vẻ hơi ục ịch, hắn nhíu mi trông về phía xa, nói với vị tu sĩ trẻ
tuổi bên cạnh:

“Thanh Phong sư đệ, thần thức của đệ mạnh hơn ta đệ xem thử xem, cỗ
linh khí bạo ngược phía trước truyền tới từ nơi nào của Khê Giản Cốc?”

Sắc mặt Quý Thanh Phong hơi trầm xuống gật gật đầu

“Sư huynh đoán rất đúng! Quả thật truyền tới từ Khê Giản Cốc, nhưng cụ
thể là cái gì thì giờ ta cũng không biết. Đợi lát nữa chúng ta tiến lên
điều tra mới có thể kết luận được!.”

Tu sĩ trung niên nghe vậy, biểu cảm cũng nghiêm trọng lại, nói:

“Chuyện này không thể trì hoãn, chúng ta phải nhanh lên. Cỗ linh khí bạo ngược này khiến ta có dự cảm không tốt chút nào.”

Chỉ trong chớp mắt, hai đạo hồng quang đột nhiên gia tốc, đảo mắt đã
biến mất nơi chân trời, đám tu sĩ gần đó đều thở ra một hơi, không biết
sắp xảy ra chuyện lớn gì mà lại có tu sĩ Nguyên Anh xuất hiện nơi này.
Xem ra trước mắt không nên tiến về phía đó vẫn hơn.

Mà bên ngoài Khê Giản Cốc, bảy người dẫn đội đều lộ ra vẻ bất an. Hơi
thở bạo ngược trong cốc càng ngày càng nồng đậm. Ngay cả cách một kết
giới vẫn có thể cảm giác được linh khí trong cốc không tầm thường. Mà
ngoài cốc, thậm chí một vài chỗ còn xuất hiện khe rách không gian, không gian xung quanh cực kì không ổn định.

Dưới hơi thở bạo ngược đó, tâm trạng con người cũng trở lên cáu bẳn hơn. Vưu Tiệp nhăn hàng mi thanh tú, khi có khi không vỗ vỗ cánh tay.

“Hiện nay linh khí nơi này ngày càng bạo ngược, chỉ sợ không lâu nữa
ngay cả cấm chế cũng không chống đỡ nổi. Hôm qua tin tức đã gửi về các
phái, vì sao giờ này vẫn chưa thấy tiền bối Nguyên Anh xuất hiện? Nếu
tình hình này cứ tiếp tục thì ngay cả bảy người chúng ta cũng không thể
ngăn cản.”

Thấy mỹ nhân nôn nóng, Tả Bất Vi mặt dày mày dạn tiến lên cười nói:

“Tiệp muội muội, chuyện này có gì mà lo lắng! Dù sao ta và nàng cũng
chẳng ở bên trong. Nếu kết giới sụp, cùng lắm thì rời khỏi nơi này.
Người khác Tả ca ca mặc kệ, nhưng nhất định sẽ bảo vệ Tiệp muội muội của chúng ta an toàn.”


Mỗi lời nói động tác của hắn đều đáng khinh vô cùng, khiến cho Vưu Tiệp càng thêm phiền chán, tùy tay rút lấy Linh Lung Ngọc Tiên của mình ra,
quát lớn với Tả Bất Vi:

“Dâm tặc! Cút xa một chút cho ta!”

Tả Bất Vi khẽ nghiêng người, tránh thoát đòn roi của nàng, khoái chí nói:

“Đánh là thương, mắng là yêu. Nhưng mà muội muội đừng tức giận vẫn tốt
hơn, bằng không trên gương mặt xinh đẹp như hoa này mà có nếp nhăn thì
không gả được đâu!.”

“Tả Bất Vi ngươi chán sống hả?!”

Bị hắn trêu chọc, Vưu Tiệp lập tức trở mặt, cả người lộ ra sát ý nồng
đậm, hiển nhiên muốn đánh một trận thật sự. Mà Tả Bất Vi đối diện càng
thêm hưng phấn, mắt lộ ra vẻ hung tàn liếm liếm khóe môi, giống như trận đấu sắp tới càng khiến máu trong người hắn sôi trào.

Linh khí bạo ngược, lòng người nóng nảy, mấy người còn lại đều mang vẻ
mặt xem kịch vui. Đúng lúc này, Phương Ức Dao vẫn nhắm mắt dưỡng thần
một bên đột nhiên mở mắt, bình tĩnh nói:

“Có tiền bối đến đây.”

Tiếng nói vừa dứt, hai đạo hồng quang liền hạ xuống, mọi người vội vàng
đứng dậy hành lễ. Ngay cả Tả Bất Vi cũng mang theo nét kính sợ không dám chậm trễ nửa phần. Tất cả đều cung kính hành lễ:

“Bái kiến hai vị tiền bối.”

Quý Thanh Phong và vị tu sĩ kia chỉ thoáng gật đầu. Sau đó nhìn về phía Phương Ức Dao nói:

“Phương sư điệt, hiện tại tình huống thế nào?”

“Ức Dao bái kiến hai vị sư thúc, nay...”

“Oanh!”

Nàng còn chưa nói xong, đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, mọi người đều biến sắc:

Cấm chế ầm ầm vỡ vụn, linh khí bạo ngược lập tức lan tràn khắp phạm vi mười dặm quanh đó.

-

Nội cốc, nửa canh giờ trước.


Trọng Dĩnh vừa bước vào nội cốc đã thấy linh khí bạo ngược gấp mấy lần
bên ngoài, đồng tử hơi co lại, nàng nghịch nghịch lọn tóc bên vai, tự
nói:

“Sao lại thế này? Vì sao linh khí nơi này bạo ngược như vậy? Bán cầu được hồng quang bao phủ bên kia là thứ gì?”

Ở nơi này, thần thức chỉ có thể tra xét trong phạm vi chưa đến mấy
thước, bên trên linh khí bạo ngược cũng không cách nào phi hành. Bản
năng cảm thấy nguy cơ khiến nàng dừng lại không tiến, đang lúc do dự,
bỗng thấy phía trước có một cây đại thụ, mà trên tán lá là một thiếu
niên đang đứng dò xét về xa xa phía trước. Nàng cười ngọt ngào, trong
lòng nảy ra chủ ý.

Nàng khoái trá thướt tha chuyển mình đi về phía thiếu niên, chỉ là chưa tới gần tàng cây, thiếu niên đã từ từ mở miệng:

“Trọng đạo hữu không đi tầm bảo, lại tới đây làm gì?”

Trọng Dĩnh dừng bước, cười khẽ chớp chớp mắt, trên má nổi lên hai núm đồng tiền, cười nói:

“Dĩnh nhi đương nhiên muốn đi, nhưng mà người ta chỉ là một cô gái nhỏ, ở nơi nguy hiểm như vậy thực sự rất sợ hãi. Cho nên Liêu ca ca đi vào
cùng muội được không?”

Cho dù đối mặt với một cô gái xinh đẹp động lòng người, Liêu Phong vẫn thờ ơ như cũ, mặt không chút thay đổi nói:

“Mị thuật nho nhỏ của Trọng đạo hữu đối với ta vô dụng thôi. Tại hạ luôn độc lai độc vãng, không thích có người bên cạnh. Nơi này để lại cho đạo hữu, đạo hữu cứ tự nhiên.”

Nói xong hắn nhảy từ trên cây xuống, cũng không thèm nhìn nàng, chọn một đường mòn nhỏ vòng qua hồng quang, nhanh chóng rời đi.

Trọng Dĩnh ảo não mân mê đôi môi, đụng phải thứ nam tu ý chí kiên định
như hắn thật đúng là đáng ghét. Nhìn theo bóng dáng hắn dần rời xa, nàng buồn bực chà chà chân, nhưng vẫn lập tức cắn răng đuổi theo, vừa đi
vừa hô:

“Liêu ca ca, đợi ta với nha, đừng bỏ lại Dĩnh nhi mà.”

Cách hồng quang không xa, Tiêu Dao còn chưa tới gần bán cầu đã phát hiện dưới hơi thở càng ngày càng bạo ngược “Thanh Phong” run run kịch liệt
sắp không chịu nổi cỗ áp lực này. Nàng không thể không thu hồi pháp bảo
duy nhất của mình, bắt đầu xuống dưới đi bộ.

Linh khí đã bạo ngược đến mức trở lên cuồng loạn, khí nóng liên tục
khuấy trộn không trung. Thần thức bị quấy nhiễu nghiêm trọng, nàng chỉ

có thể tập trung tinh thần cẩn thận đánh giá tình hình, mà điều càng
khiến người ta cảnh giác hơn là vừa rồi nàng cảm giác được loáng thoảng
ba hơi thở tu sĩ ở ngay gần bán cầu này.

Theo lý thuyết, dưới hơi thở bạo ngược như vậy, đừng nói là tu sĩ Trúc
Cơ kì mà ngay cả tu sĩ Kim Đan kì cũng không thể thừa nhận được. Lần này phần lớn tu sĩ có thực lực đều ở bên ngoài cốc theo dõi tình hình. Nếu
không phải cơ thể nàng vốn hấp thu tiên khí, thân thể mạnh mẽ hơn người
thường thì chỉ sợ dưới tình huống này đã sớm bạo thể mà chết từ lâu.
Nàng không tin trên đời này còn một tu sĩ thứ hai cũng xui xẻo chỉ có
thể hấp thụ tiên khí như nàng.

Quả nhiên chỉ thoáng tới gần, nàng liền phát hiện ra có người đang nói chuyện.

“Không ngờ tình huống trong nội cốc lại hỏng bét đến vậy. Rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì? Không phải pháp bảo sinh dị biến đấy chứ? Khốn kiếp,
nếu cứ tiếp tục như vậy, bình phong Lưu Ly sẽ không chống đỡ được bao
lâu.”

“Công tử, chỉ linh khí bên ngoài mà đã bạo ngược như vậy, bên trong
chẳng phải càng thêm dữ dội sao? Hay là chúng ta tạm thời rời khỏi nơi
này, trở về báo lại chân tướng cho thiếu chủ, đợi năm mươi năm nữa lại
tới lấy tiếp.”

“Im miệng! Ngươi cho rằng cứ tay không mà về như vậy, thiếu chủ sẽ tha
cho ta và ngươi sao? Đừng quên, thiếu chủ sẽ không nuôi một con chó vô
dụng. Ta không tin ta mất năm mươi năm tìm kiếm, tiêu tốn hơn vạn khối
trung phẩm linh thạch để đổi lấy món đạo khí thượng phẩm này mà chỉ có
thể đến thế! Đừng lo, chúng ta còn có...”

Đến lúc này, linh khí đột nhiên bạo ngược hơn một tầng, Tiêu Dao không
nghe được từ mấu chốt cuối cùng, nàng tính tới gần để nghe rõ hơn, nhưng vừa tiến lên vài bước, đã nghe thấy một giọng nữ quát khẽ.

“Đừng nói gì vội, hình như có người đến!.”

Cừ thật! Nàng cách bọn họ ít nhất trăm mét, ở giữa còn có trận đá và
dòng linh khí bạo ngược mà vẫn có người phát hiện ra nàng. Tiêu Dao hơi
nhíu mày, hiếm có tu sĩ Trúc Cơ nào thần thức mạnh cỡ này, thậm chí còn
mạnh hơn Trương Phàm. Xem ra ông trời vẫn rất công bằng, không đến nỗi
bên nặng bên nhẹ, người mang đại cơ duyên chỗ nào cũng có.

Nếu đã bị phát hiện, cứ tiếp tục lảng tránh lại giống như trong lòng có
quỷ, không bằng thoải mái tiến lên nhiễu loạn đối phương.

Tiêu Dao làm bộ không biết, tiếp tục tiến lên. Chỉ hơn chín mươi thước
sau, nàng liền nhìn thấy trước bán cầu được hồng quang bao phủ là hai nữ một nam, đang đứng bên trong bình phong xanh nhạt, mắt lạnh như băng
nhìn nàng.

Đợi thấy rõ diện mạo ba người, Tiêu Dao không khỏi âm thầm kinh ngạc. Ba người này đúng là đám người Cơ Hạo Nhiên lừa đảo ở trà lâu ngày ấy. Hơn nữa không ngờ tu vi của Cơ Hạo Nhiên đã ngang với nàng, dừng ở Trúc Cơ
kì Đại Viên Mãn. Mặt khác, trong hai cô gái còn lại, Lục Liễu vẫn tu vi
Trúc Cơ kì tầng bảy, nhưng khí sắc không tốt lắm, giống như có dấu vết

bị người ta thải bổ mà cô gái áo tím còn lại có tu vi Trúc Cơ kì tầng
sáu, thấp nhất trong ba người.

Rõ ràng không hi vọng đụng phải bọn họ trong cốc, nhưng hết lần này tới
lần khác vẫn gặp phải. Ngày ấy ba người bọn họ bận rộn diễn trò trong
trà lâu hẳn là không chú ý tới mình, vẫn là không nên tự loạn trận tuyến vẫn hơn.

Tiêu Dao giả bộ bất giờ, nói:

“Ồ, không ngờ đến nơi này còn có thể gặp được người cùng sở thích. Ba
vị đạo hữu cũng bị dị tượng nơi này hấp dẫn nên đến tìm hiểu nguyên cớ
sao?”

Nửa ngày sau, Lục Liễu mới truyền âm với hai người còn lại.

“Công tử, đừng nói nhảm với nàng ta. Nàng này không đơn giản, không ngờ
nàng ta không cần thứ gì bảo vệ mà vẫn vào được nơi linh khí bạo ngược
thế này. Tốt nhất là nên diệt trừ hậu hoạn, tất cả chúng ta cùng xông
lên giết nàng ta!.”

Bên cạnh, sắc mặt Tử Y cũng lạnh như băng, chỉ phun ra một chữ

“Giết!”

Thấy hai vị giai nhân đều động sát niệm, Cơ Hạo Nhiên cũng tùy ý đánh
giá Tiêu Dao một phen, thấy nàng tuy rằng cũng là cảnh giới Trúc Cơ kì
Đại Viên Mãn nhưng tư chất cũng chỉ trung thượng, nếu đặt ở nhân gian có lẽ có thể khiến người ta chú ý, nhưng trong giới tu tiên muôn hình muôn vẻ thì cũng chỉ là một cô gái bình thường, không khơi được hứng thú
trong hắn, liếc qua vài cái, trong mắt hắn cũng hiện lên cỗ lệ khí hung
ác.

“Động thủ!”

Tiêu Dao thật buồn bực, không ngờ ba người này còn thị sát* hơn mình
nghĩ, ngay cả nửa câu đạo lý cũng không nói, nàng chỉ đành gọi “Thanh
Phong” ra. Không tính chuyện đối phương có một người cùng cảnh giới với
mình mà còn thêm hai người trợ giúp, trong đó cô gái áo tím lại có thần
thức hơn người, xem ra đây sẽ là một trận ác chiến, nhiều nhất chỉ có
năm phần thắng.

* thị sát = thích giết chóc

Trong lúc hai bên đều hừng hực chiến ý, sắp sửa động đến binh đao, nào
ngờ đúng lúc này trên bầu trời vang lên một tiếng động nặng nề, mặt đất
rung chuyển, linh khí bạo ngược giống như tìm thấy cửa ra, lưu chuyển
càng thêm điên cuồng, tiên khí và hỏa diễm trong bán cầu cũng đồng thời
tóe ra, toàn bộ nội cốc lâm vào tình trạng hỗn loạn.

Không chỉ vậy, ngay sau khi cấm chế bị phá, từ trên không trung đột
nhiên hạ xuống hai người, trong đó một kẻ đầu thú thân người, mà tên còn lại là đầu chim thân người, cả hai đều là yêu tu trước kì biến hóa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận