Chậm Rãi Tiên Đồ

Vừa dứt lời, Tiêu Dao vội thở gấp một hơi, cả người chật vật đi ra từ trong cốc.

Khi nhìn thấy Quý Thanh Phong và Bích Tình, nàng thoáng kinh ngạc nhưng lập tức khôi phục thái độ bình thường, cung kính nói:

“Đệ tử Tiêu Dao bái kiến hai vị sư thúc.”

Tu sĩ trung niên tùy ý liếc nàng một cái, nói:

“Ngươi ra vừa khít thời gian đó, vận khí không tệ, qua lúc nữa nơi này
sẽ đóng lại. Có gì muốn nộp lên thì giao cho Thanh Phong sư thúc của
ngươi rồi về hàng đi.”

Chưa đợi Quý Thanh Phong lên tiếng, Bích Tình đã chủ động tới trước mặt nàng, những ngón tay thon dài đẹp mắt mở ra.

Tiêu Dao ngây người, lập tức hơi xấu hổ cười nói

“Sư thúc, đệ tử không có gì nộp lên.”

Mọi người đều sững sờ, lần lịch lãm này môn phái treo thưởng không ít,
cho dù đệ tử có thu hoạch không nhiều nhưng vẫn nộp lên một vài thứ, dù
chỉ là một cọng linh thảo, linh dược tầm thường, không ai là muốn bỏ qua cơ hội đạt được phần thưởng. Đây là lần đầu tiên có người nói không nộp gì.

Tu sĩ trung niên đánh giá Tiêu Dao từ trên xuống dưới, lập tức lộ ra vẻ
khinh thường. Quần áo nàng dơ bẩn rách rưới, trên mặt đầy tro bụi cùng
vết máu, khóe miệng vẫn vương tia máu tươi, hơi thở cũng không no đủ.
Ngay cả pháp thuật đơn giản như Tịnh Y quyết* cũng không thi triển, có
thể đoán được lúc chạy ra nàng ta chật vật hoảng hốt thế nào, chẳng
trách một chút thu hoạch cũng không có.

* Tịnh Y quyết: pháp thuật làm sạch quần áo

“Đúng là mất mặt, uổng cho một thân tu vi Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn! Ngươi mau trở về đi!.”

Mặc cho tu sĩ trung niên giễu cợt, Tiêu Dao vẫn chỉ cười cười, làm một lễ chào:

“Vậy đệ tử lui xuống trước.”

Nhìn Tiêu Dao lướt qua mình, bàn tay đang giơ ra của Bích Tình hơi cứng
lại, sau đó mới chậm rãi thu về. Tuy rằng bên ngoài cậu vẫn bình tĩnh
không chút xao động nhưng nỗi chua xót trong lòng đã lan tràn như cỏ
dại.

Vì sao cô gái trước mặt đã không còn là thiếu nữ kiêu ngạo chói mắt trong trí nhớ?

Cô gái đó, đã từng như đóa sen trắng nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng,
cao ngạo không tranh với đời, thế nhưng một khi hiển lộ mũi nhọn, nàng
ngạo nghễ tuyệt thế, không ai không ngưỡng mộ. Nàng không hay cười nói,
chỉ có những lúc ôm lấy cậu khi còn mang hình thú, nàng mới lơ đãng lộ
ra nụ cười.

Nàng luôn nói với cậu: Chỉ có những tu sĩ trong lòng mang đại đạo, rời
xa hồng trần thế tục, một lòng chuyên tâm tu luyện mới có thể đến được
bến bờ đối diện. Tu sĩ đều là những người kiêu ngạo tận xương, bễ nghễ
thiên hạ, không bao giờ lùi bước.

Nàng dạy cậu, chỉ có vô tình mới có thể đi xa trên con đường đại đạo,
chỉ có ngông nghênh mới có thể độc lai độc vãng, tiêu diêu tự tại trong
thiên địa.

Nay những gì nàng dạy, cậu đều làm được, mà nàng thì sao?

“Bích Tình, chúng ta phải đi rồi.”

Cách đó không xa, Quý Thanh Phong lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cậu.

Cậu thầm ổn định lại tâm trạng, khuôn mặt thanh tú không một tia xao động, yên lặng tiến lên đi bên cạnh Quý Thanh Phong.

“Bích Tình, đại đạo vô tình, hôm nay ngươi có hiểu?” Quý Thanh Phong đi phía trước, hỏi cậu.

Cậu không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng lời hắn nói vẫn làm cậu thầm căng thẳng, trả lời:

“Bích Tình đã hiểu, tiên đạo quả thật vô tình, cho dù ngừng nửa bước cũng không được.”

“Ừ, thấy Tiêu Dao hôm nay, ta nghĩ hẳn là ngươi có thể hoàn toàn buông
bỏ tạp niệm, chuyên tâm tu đạo. Như vậy lần lịch lãm này ta cũng xem như có thu hoạch. Ngươi là kỳ lân mắt xanh dị chủng, thiên phú tư chất cực
cao, nếu như có thể vứt bỏ tạp niệm, không khó để thành đại đạo, mong
rằng về sau ngươi sẽ càng thêm cố gắng. Sớm hay muộn sẽ có một ngày chủ
tớ hai người chúng ta tìm được chỗ đứng của riêng mình trong tam giới.”

“Bích Tình thụ giáo.”

Cậu hơi cụp mắt, nhưng bản thân cậu biết, một vài thứ chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng mà khó có thể vứt bỏ.

Đến khi lên thuyền, Tiêu Dao tìm một nơi ít người ngồi xuống tĩnh tọa.

Hai ngày trước, nàng tốn mất một ngày mới có thể cưỡng chế khiến Báo
Nanh Kiếm tỉnh lại, mở Hư không thả nàng ra ngoài. Cái giá phải trả là
Báo Nanh Kiếm sẽ hôn mê gần một tháng mới có thể tỉnh lại, trong thời
gian đó, nàng không cách nào tu luyện cũng không thể khôi phục tiên khí
đã bị hao tổn.

May mà lần này thu hoạch không nhỏ, còn ngoài ý muốn chiếm được hỏa linh thượng đẳng, chút tổn thất này cũng coi như đáng giá.

Vừa rồi nàng thoáng nghe mọi người nghị luận lần này đệ tử nộp lên nhiều bảo vật nhất là Trương Phàm. Xem ra sau khi mình và hắn tách ra, hắn
thu hoạch không tệ, ngay cả đạo khí hạ phẩm cũng nộp lên cho môn phái,
có thể nói là ra tay hào phóng. Tài vận của mình so với hắn quả thật
không chỉ kém một chút, đáng tiếc, mấy thứ như số mệnh thật sự quá mức
mơ hồ kì diệu.

Đang ghen ăn tức ở một phen thì đối phương đột nhiên đi tới, hô:

“Sư đệ biết sư tỷ là người có phúc trạch sẽ không dễ dàng bị nhốt trong
cốc vậy mà. Sư tỷ muộn như vậy mới ra khỏi cốc hẳn là đã tra xét rõ ràng một phen, không biết nơi hồng quang kia rốt cuộc có cái gì? Vì sao hồng quang tán đi, linh khí không còn nồng đậm như trước? Sư đệ vô cùng tò
mò, nếu sư tỷ biết chút gì, kính mong chỉ điểm một hai.”

Tiêu Dao thở dài trong lòng, nàng đang mệt mỏi muốn chết, giờ lại phải
đi đối phó tiểu hồ li này, có cho người ta nghỉ một chút không hả? Nghĩ
thì nghĩ vậy nhưng nàng vẫn tươi cười nói.

“Nói ra thật xấu hổ, sau khi tách khỏi sư đệ, ta vốn định đến chỗ hồng
quang kiếm chút bổ béo, ai ngờ càng vào trong linh khí càng bạo ngược,
cuối cùng không thể không từ bỏ. Sau đó không biết vì cớ gì mà cấm chế
sụp đổ, ta vẫn chưa tìm hiểu được rốt cuộc có gì trong bán cầu hồng
quang.”

Vẻ mặt Trương Phàm chẳng hề thay đổi, vẫn tiếp tục khen, “Cho dù là thế
thì sư tỷ vẫn can đảm hơn khối người. Một nơi nguy hiểm đáng sợ như vậy
mà sư tỷ vẫn dám thử, sư đệ vô cùng khâm phục.”

“Sư đệ đang khách sáo với ta sao?” Tiêu Dao cười híp mắt nói “Mà ta còn chưa chúc mừng sư đệ đoạt được hạng nhất trong lần lịch lãm này, sư đệ
quả nhiên thâm tàng bất lộ.”

“May mắn thôi.” Hắn thản nhiên trả lời “Nếu đổi thành sư tỷ, hiển nhiên có thể làm tốt hơn ta nhiều.”

Hai người đều mang tâm tư riêng khen ngợi lẫn nhau, trong lòng đều có
tính toán của riêng mình. Đúng lúc này, có một giọng nữ xen vào.

“Tiêu sư muội, có thể nói chuyện một lát không?”

Tiêu Dao thoáng kinh ngạc, nhìn Phương Ức Dao đột nhiên xuất hiện, không rõ vì sao mình và vị sư tỷ tuyệt sắc này chưa từng gặp mặt nhưng nàng
ấy lại muốn nói chuyện với mình?

Cả người Phương Ức Dao tản ra hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng trác
tuyệt, tuy rằng nói với Tiêu Dao, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Trương
Phàm.

Ánh mắt đó có ý gì, Trương Phàm sao có thể không biết, hắn thu hồi mọi tính toán trong lòng, hành lễ nói:

“Sư đệ còn chuyện khác phải làm, hai vị sư tỷ cứ từ từ nói chuyện.”

Thấy hắn rời đi, Tiêu Dao mang theo nét cười cung kính nói:

“Tiêu Dao bái kiến Phương sư tỷ, không biết sư tỷ có chuyện gì quan trọng?”

Phương Ức Dao vẫn chưa vội mở miệng, chỉ đánh giá nàng từ đầu đến chân, sau đó mới do dự mở miệng, nói:

“Nghe nói Tiêu sư muội từng là huynh muội đồng môn với gia sư, không biết chuyện này có đúng không?”

Giới tu tiên chỉ dùng thực lực nói chuyện, tu sĩ có tu vi càng cao thì
tôn xưng càng trang trọng. Đối với kiểu thay đổi xưng hô này, Tiêu Dao
đã tập thành thói quen từ lâu, chỉ nói:

“Quả là như vậy, nhưng đều là chuyện cũ đã qua, trong giới tu tiên chúng ta âu cũng là chuyện thường.”

Phương Ức Dao hơi gật đầu, giới tu tiên từ trước đến nay luôn tàn khốc,
hôm qua có lẽ còn là sư đệ sư muội nhưng không chừng ngày mai có kỳ ngộ, lắc mình một cái liền biến thành sư huynh sư tỷ, thậm chí là sư thúc.

“Không biết chữ “Dao” trong tên Tiêu sư muội liệu có phải gia sư đặt?”

Tiêu Dao tuy khó hiểu, nhưng vẫn đáp đúng sự thật.

“Trong nhân gian có phong tục, họ sẽ theo tổ tiên còn tên do trưởng bối
ban thưởng, chữ “Dao” này là do gia mẫu đặt, đồng âm với chữ “Dao”*,
ngụ ý hi vọng ta có thể không chút gò bó, tự do tự tại trong thiên địa.”

* Chữ Dao trong tên của Tiêu Dao là瑶, từ này có nghĩa là “ngọc”, nhưng nó đồng âm với từ Dao này遥 (mang nghĩa là xa).

Nghe xong, trên mặt Phương Ức Dao lộ vẻ thất vọng nhưng lập tức hỏi lại:

“Nghe nói sư muội từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh gia sư, liệu sư muội có
biết gia sư quen cô gái nào trong tên cũng mang chữ “Dao” không?”

“Sư tỷ, chuyện này quả thật làm khó Tiêu Dao. Tuy rằng Phương tôn giả
chỉ dùng thời gian ngắn đã có thể phi thăng thượng giới nhưng cũng đến
gần một ngàn năm, quen biết vô số người, hơn nữa quan hệ giữa Tiêu Dao
và Phương tôn giả không tính là thân thiết, thật sự không biết hết
được.”

“Vậy sao”

Phương Ức Dao khẽ cụp hàng mi dài xinh đẹp, nét mặt có chút đăm chiêu,
nửa ngày sau nàng mới ngẩng đầu cười nhẹ với Tiêu Dao, nói:

“Đa tạ Tiêu sư muội đã giải đáp nghi hoặc. Ta thấy sư muội vừa ra khỏi
Cốc, hình như nguyên khí còn chưa khôi phục, chỗ ta có một lọ tụ linh
đan có thể giúp sư muội khôi phục linh khí trong thời gian ngắn, xem như quà cảm ơn của ta dành cho sư muội. Nếu sau này sư muội nhớ ra chuyện
gì, hoan nghênh tới Thanh Loan Phong tìm ta.”

Nàng lấy từ trong túi trữ vật ra một bình bạch ngọc nhỏ đặt vào tay Tiêu Dao sau đó rời đi.

Tiêu Dao cẩn thận vuốt ve chiếc bình trong tay, híp mắt nhìn bóng lưng
thanh lệ đang dần rời đi kia, không rõ vì sao nàng ấy lại tìm mình hỏi
mấy chuyện vụn vặn này.

Nhưng mà tự nhiên được không bình đan dược quả là không tệ. Tuy rằng
không có tác dụng với mình nhưng tụ linh đan này mang ra thị phường bán
cũng phải được đến một khối trung phẩm linh thạch. Quả nhiên, đệ tử tinh anh có khác, trong túi lúc nào cũng rủng rỉnh.

“Thanh Loan Phong sao?”

Tiêu Dao hơi tự giễu cười cười. Năm đó, bọn họ không khác nhau là mấy,
đều là một trong mấy vạn tu sĩ đang khổ sở tìm đạo giữa giới tu tiên
khổng lồ. Thế mà đảo mắt đã hơn ngàn năm, hắn từ sư huynh biến thành tôn giả cao không thể với, có được ngọn núi của riêng mình, thậm chí là phi thăng.

Càng nghĩ nàng càng không cam lòng, bàn tay đang nắm bình bạch ngọc hơi
nắm lại, nàng vội nhắm mắt thở sâu, tiếp tục ngồi xuống tĩnh tọa.

Đúng lúc này, Phương Ức Dao đã đi xa đột nhiên quay đầu nhìn nàng, thầm nói:

“Chẳng lẽ thật sự là nàng ấy sao?”

Trong lòng Phương Ức Dao vẫn luôn có một nút thắt. Nàng từng là cô nhi,
lúc lên mười được sư phụ nhặt được, đưa lên Vạn Hoa Sơn nhập vào Tiên Vũ Môn. Tên của nàng cũng là do sư phụ đặt, từ trước đến nay nàng chưa
từng nghĩ rằng tên của mình có một hàm ý riêng, cho đến đêm trước khi sư phụ phi thăng, người gọi nàng đến nói:

“Dao nhi, con có biết vì sao sư phụ đặt tên con là Ức Dao không?”

Nàng mờ mịt lắc đầu, dung nhan tuấn mỹ của sư phụ hiện lên vẻ phiền muộn nhàn nhạt.

“Từng có một người, nàng cũng cao ngạo giống như con, rất mạnh nhưng vi
sư không nhớ nổi rốt cuộc nàng là ai, dáng vẻ thế nào, chỉ nhớ có một
chữ “Dao”. Trí nhớ sư phụ không tốt, luôn dễ dàng quên đi nhiều chuyện,
nhưng từ trước đến nay ta vẫn nhớ từng có một người như vậy luôn đi phía sau ta. Lần đầu tiên gặp con, vi sư liền cảm thấy con và nàng rất giống nhau, cho nên ta đặt tên con là “Dao”, sau này nếu chúng ta có gặp lại, vi sư hẳn sẽ không quên người đồ đệ là con.”

Đêm đó, nàng trằn trọc không ngủ được, hóa ra sự tồn tại của nàng là vì cô gái tên “Dao” kia.

Nàng vốn tưởng tính tình sư phụ lãnh đạm, chưa bao giờ để ý chuyện nam nữ cho nên nàng không có sư mẫu.

Mà sư phụ lại chỉ có một đồ đệ là nàng, nàng đã từng vì điều này mà thầm vui mừng: Chỉ nàng mới có thể đứng ở nơi gần người nhất.

Nhưng đêm đó đã đánh nát mộng đẹp duy nhất của nàng, từ đó về sau lòng
nàng đã kết một nút thắt, nàng thật sự rất muốn tìm được cô gái khiến sư phụ nhớ thương kia, để xem nàng ấy rốt cuộc là người như thế nào.

Nàng lại nhìn Tiêu Dao một cái, cuối cùng cũng bình ổn được trái tim đang treo lơ lửng nãy giờ.

Không, không phải. Sư phụ đã nói nàng ấy cao ngạo, cũng rất mạnh, mà
Tiêu Dao này một chút cũng không phù hợp, tuyệt đối không thể là nàng
ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui