…Rengggg…
Chuông báo vào lớp nhưng tất cả vẫn bất động… cô giáo bước vào, thấy cảnh trước mắt cũng lạnh sống lưng.
Bất chợt, Thiên Ngạo chụp lấy tay Miêu Nguyệt,không nói không rằng kéo ra ngoài lớp, cả lớp tròn mắt nhìn theo, cũng không ai ngăn cản, Hoàng Vũ cắn chặt răng, tay siết chặt thành nắm đấm, cũng không đuổi theo, chỉ yên lặng ngồi xuống, mắt nhìn ra cửa sổ, xa xăm.
….
Ngoài sân trường, Thiên Ngạo lôi cô đi không có chút gì gọi là nhẹ tay, Miêu Nguyệt cũng không nói gì, mặc hắn kéo đi. Tên này thật khó hiểu, nhưng… cô vẫn muốn biết về hắn nhiều hơn.
Thiên Ngạo kéo cô đến bên bức tường phía sau trường, ngoảnh lại nhìn cô nói:
-Có muốn đi cùng không? Nếu không cô có thể quay lại lớp học
Miêu Nguyệt ngẩn ra, đúng là vớ vẩn, kéo cô đi giờ lại bảo muốn về lớp thì về. Ở lớp, Hoàng Vũ chắc đang rất lo lắng cho cô, nhưng mà cô nghĩ a sẽ hiểu, cô muốn biết về hắn.
Miêu Nguyệt không trả lời, chỉ nhìn hắn gật đầu, ánh mắt tỏ sự đồng ý. Hắn tự nhiên nhìn vào mắt cô, cô đang che giấu mình trong một cái vỏ bọc rất chắc chắn. Nhưng mà hắn lại muốn tháo cái vỏ bọc ấy ra.
-Vậy thì nhớ giữ bí mật- Thiên Ngạo lạnh lùng nói. Hắn xoay người một cái liền nhảy lên bức tường.
Cái gì? Trốn học sao? Chắc hắn ta là cao thủ trốn học đây rồi,trèo tường chuyên nghiệp như thế. Miêu Nguyệt khẽ cười thầm. hắn trở mình, đưa tay xuống phía cô vẫn đang còn ở trong sân trường. Cô tròn mắt nhìn? Hừ! cái tường này mà cũng phải có người giúp cô qua sao? Chỉ là..trước mặt hắn, cô không nên thể hiện quá nhiều. Miêu Nguyệt đưa tay nắm lấy tay hắn nhảy lên.
Cả hai cùng vượt ra khỏi bờ tường, trước mắt cô là một khu rừng thông, cô quay sang nhìn hắn. Thiên Ngạo không nói gì, chỉ lẳng lặng bước vào khu rừng. Miêu Nguyệt cũng bước sau hắn.
…. Vào sâu trong rừng khoảng hơn 200 mét, hắn nhìn cô cười ẩn ý, kéo tay cô về phía đám cỏ cao ngập đầu người ( Cấm nghĩ bậy >.