́n người đó là anh! Hoàng Vũ từng bước trở về, bất chợt anh dừng chân lại, tay nắm đấm vung lên đỡ cú đánh của kẻ đang từ trên phi xuống tấn công anh. Tuy nhiên đòn tấn công trả có ý gây sát thương.
-Hâyy… Đúng là anh và Miêu Nguyệt, chẳng bao giờ đánh lén được hai người – Liễu Uẩn chán nản lắc đầu
Hoàng Vũ liếc sang Miêu Nguyệt, cô mỉm cười với anh như chúc mừng nhiệm vụ hoàn thành. Anh nở nụ cười lại. Với Miêu Nguyệt, anh dịu dàng hơn bao giờ hết.
-Hai người nha! tình tình ý ý,… thấy tôi cô đơn nên cố chọc tức tôi sao – Liễu Uẩn cười cười xoay lọn tóc đỏ.
( Mặt Vũ ca (^_^!!), mặt Nguyệt tỉ (-_-“) mặt tác giả (o_o)
-Hừ… Triệu Tuấn của cậu sắp đến rồi đó- Miêu Nguyệt mặt lạnh nói
-Cái gì mà của tôi, của Băng Nhi thì có – Liểu Uẩn lẫm bẩm.
-Hử.m?
-À…hì à không, không có (>..< ( tác giả:*cười ngoác mỏ*)
-Ơ… vậy thứ này, tôi đem tặng người khác vậy – Triệu Tuấn ra vẻ thất vọng giơ con cọp bông ra
-Ơ…ơ. Đưa đây – Liễu Uẩn giật phắt từ tay cậu rồi phóng thắg về, bây giờ cô mà không đi mà còn ở gần cậu ta nữa chỉ có nước độn thổ.
Phía sau Triệu Tuấn cười ngoác mang tai, từ từ bước về.
…. Cảnh khác
-Miêu Nguyệt… Hôm nay ở căng-tin hắn giúp em? – Hoàng Vũ mở miệng trước
-Ừ!
-Tại sao?
-… em cũng không biết, chắc chỉ trùng hợp.
-Trùng hợp, anh thấy hắn đang cố ý tiếp cận em… còn em anh thấy em cũng muốn tiếp cận hắn? _ Hoàng Vũ hơi hớn tiếng
-Hoàng Vũ…trước giờ chúng ta chưa tranh cãi nhiều như thế này.
-Anh … bởi vì trước giờ chưa từng có người thứ khác xen vào.
Miêu Nguyệt dừng bước, cô nhìn sâu vào đôi mắt anh, đồng tử đen láy. Từ đôi mắt ấy hiện lên sự tức giận nhưng không quá gay gắt. Cô không nói gì, tiếp tục bước đi.
-Nguyệt… đừng dây vào hắn nữa, chúng ta và hắn không nên liên quan
-Em biết rồi, e tự có cách
-Hôm nay… lẽ ra người giúp e phải là anh. Do ông chủ gọi anh về gấp nên anh đã không thể tới. – Hoàng Vũ nói, lời chứa đựng sự hối tiếc
-Em.. không cần ai giúp cả
-Anh biết… nhưng anh muốn người đó là anh!... không phải một ai khác
Miêu Nguyệt sững sờ nhìn anh. Trong đầu cô hiện lên nhiều suy nghĩ. Hoàng Vũ, không phải cô không biết mà là cô không thể nhận, cô còn chưa trả thù xong. Hơn nữa giữa hai người có tồn tại cái gọi là tình yêu không?. Tình yêu là thứ gì cô chưa hề biết qua, cô không thể hiểu được nó.
-Được, anh xin lỗii! Không nói nữa, ta về đi – Hoàng Vũ thấy Miêu Nguyệt đứng ngây ra nhìn mình thì cảm thấy áy náy, anh thà chịu bất cứ thứ gì chứ không muốn cô bị tổn thương.
-Ừm…
-Lên đây… anh cõng ^^ - Hoàng Vũ quỳ một gối xuống đường, nhìn Miêu Nguyệt cười
Cô giãn cả mắt ra, anh cõng cô á… cũng được nha. Cũng không biết bao nhiêu năm rồi anh chưa cõng cô. Cô vòng hai tay qua cổ anh, tựa đầu vào vai anh. Ở Hoàng Vũ cô luôn tìm thấy sự yên bình, cô cảm nhận được cô thương anh nhiều, nhiều lắm.
Trên một con đường vắng, dưới ánh trăng diệu kỳ, chàng trai cõng cô gái đi về phía xa.
Cách đó không xa.
-Anh thấy chưa… người ta lãng mạn chưa – Liễu Uẩn đưa hai tay lên má
-Ơ… thôi lên đây tôi cõng cô nè
-Xí… ai thèm
-Không thèm thì thôi
-Anh đúng là
-*(%#$[-[
-&$#*(_
-*&$*___)_)