Chẩm Thượng Thư Ngoại Truyện

8.

Ba năm trước, sau khi Thủy Tổ Ma Tộc, Thần Thiếu Quán vũ hóa, Ma tộc bị phân thành bảy chi. Bảy Ma quân dưới trướng Thiếu Quán mỗi người cai trị một phương trên đất Nam Hoang. Ma Tộc từ đó tiến vào thời đại thống trị của bảy ma quân, kéo dài suốt hai mươi sáu vạn năm.

Không có sự trói buộc của Thiếu Quán, bảy quân Ma tộc liền có hơi phóng túng, lúc Phục Anh thượng thần khởi sự muốn khiến thiên địa bước vào thời loạn thế lần nữa, họ cũng muốn nhúng một chân vào vũng nước đục đó, tiếc rằng lúc đó nội bộ của Ma tộc đang trong thời kỳ tranh giành địa bàn để vẽ lại biên giới, thế nên quả thực hữu tâm vô lực, cho nên đành phải bỏ ý định đó.

Đến thời kỳ gần cuối của chiến trường phản loạn, bảy vị Ma quân mới gần như đã xử lý trong sự nghị trong nội bộ Ma giới, đang dự định xé đi "liên minh Vỹ Chương" để gia nhập vào chiến trường, ai biết được đế quân tác chiến thần tốc đến thế, bọn họ còn chưa làm gì thì trận chiến bên bờ Giáp Thủy đã tuyên bố kết thúc.

Mà những món nợ sau khi chiến tranh kết thúc củađế quân còn để lại cho họ một bài học vô cùng ấn tượng vô cùng sâu sắc: Kẻ khơi mào chiến tranh Phục Anh thượng thần và binh lính dưới trướng của hắn không lưu lại kẻ nào, toàn bộ đều bị tru sát; trong Quỷ tộc và Ma Tộc, phàm là những kẻ có dính dáng và ủng hộ cho cuộc chiến thì đều bị thanh trừ. Chỉ trong vòng bảy ngày, máu tươi của kẻ phản loạn và kẻ đối đầu nhuồm đầy cả đại địa Tây Hoang.

Thủ đoạn tàn khốc kia làm cả Ma tộc chấn kinh. Bảy vị Ma quân đang rục rịch muốn ngoi lên cuối cùng đành phải thu hồi lại chút tâm tư kia, không một ai còn dám vọng động nữa. Nghe nói vị Thương Chi Ma quân tính tình vốn nóng nảy đã xé đi "Liên minh Chương Vỹ" rồi, nhưng sau khi nhìn thấy thủ đoạn của đế quân, Thương Chi Ma quân thì lại âm thầmcẩn thận hết sức đem từng trang từng trang của " Liên minh Chương Vỹ " dán lại lần nữa...

Cho dù thế nào thì Bát Hoang cuối cùng cũng đã quay lại thời kỳ an bình như lúc Mặc Uyên thượng thần mới làm lễ phong thần: Thần tộc thống nhất, thiên hạ đều quy về một mối.

Bất quá, tất cả mọi người đều không ngờ là Ma Tộc Quỷ Tộc và Yêu Tộc tuy đã ngừng lại nhưng nội bộ của Thần Tộc lại xuất hiện phiền phức khác.

Tháng đầu tiên sau khi kết thúc chiến tranh Giáp Thủy, có thần quân dâng văn thư buộc tội với nhóm trưởng lão. Văn buộc tội viết rất uyển chuyển rất khéo léo, nội dùng đại khái muốn nói tuy khẳng định đế quân có công lao trấn áp Phục Anh xong lại tố cáo thủ đoạn trấn áp quá mức ác độc. Trong văn thư luận tội nói, Phục Anh làm loạn, tội quả đáng muôn chết; nhưng Quỷ tộc Yêu tộc bị Phục Anh dụ dỗ, tuy rằng có giúp đỡ nhưng cũng đã thực lòng hối cải dâng thư đầu hàng, nhưng đế quân lại không chút từ bi tâm, tru sát hai quân của họ, thật sự là quá mức tàn nhẫn. Trăm vạn thi thể Tây Hoang Bắc Hoang chất cao hơn núi máu chảy thành sông. Nhìn núi thây biển máu đó là đủ chứng minh sự bất nhân của đế quân. Nếu đã là thần vương, há có thể bất nhân đến thế, cho nên hi vọng đế quân chủ động rời khỏi ngôi vị thần vương, để cho thần tộc được lựa chọn một vị vương mới, dĩ phục thiên hạ.

(E hèm, nhân ở đây là nhân từ nhé. Nhân tiện từ đây tui xin mạn phép gọi cái nhóm trưởng lão kia thành đám trưởng lão nhé, tui ghét dễ sợ ghét, cho gộp vô chung ví đám yêu thú luôn, thứ ăn cháo đá bát, nuôi ong tay áo, qua cầu rút ván...bla bla bla...)

Chúng thần bên dưới đều cảm thấy mờ mịt, nhưng những thần thị khác đều hiểu được đây là màn kịch mà Hậu Chấn thần quân và đám trưởng lão tự biên tự diễn ra mà thôi; Nguy cơ loạn tặc Phục Anh đã được giải trừ, đám trưởng lão không còn cần đến đế quân nữa, vội vàng thu hồi lại quyền lực. Với thế lực của đế quân và uy vọng của y ở khắp Bát Hoang, nếu như tôn đế quân thành thần vương rồi thì không cần nghĩ cũng biết, tương lai của Thần tộc tuyệt đối không còn đất cho đám trưởng lão khua môi múa mép nữa, nói cái gì mà buộc tội đế quân, cái gì mà bởi vì đế quân bất nhân, tìm thần vương khác của họ, dĩ phục thiên hạ. Bất quá cũng chỉ là cái cớ mà thôi.

Mọi người đều cho rằng đế quân sẽ tức giận, dù sao thì làm ra cái chuyện qua cầu rút ván như này, đám trưởng lão cũng khá sợ hãi, nhưng mà họ cũng nghĩ thôi cứ liều mạng một lần thử xem sao. Đế quân tuy rằng võ lực cường đại, nhưng y là một người tâm cao khí ngạo, trước đây cũng không hề có tâm tranh thiên hạ, vì thế lúc giúp Mặc Uyên thống nhất Bát Hoang trong tay y cũng không có quá nhiều binh lực, chủ yếu là hơn hai mươi vị thần tướng trung thành dưới trướng và mấy chục vạn tư binh mà thôi. Sau này đế quân quy ẩn, các thần tướng cũng đã cởi giáp về quê, không nghe nói Bích Hải Thương Linh còn lưu lại tư binh gì khác. Lần này đế quân rời núi giúp bọn họ đánh bại Phục Anh, binh sĩ y thống lĩnh cũng là binh sĩ của Thần tộc. Quân của thần tộc là của Mặc Uyên, Hậu Chấn và đám trưởng lão. Đế quân lấy trận Càn Nguyên để huấn luyện cho quân đội Thần tộc, khiến cho đội quân của Thần tộc trở thành một nhánh thiết quân có thể độc bộ thiên hạ, nhưng nhánh thiết quân này hoàn toàn không thuộc về đế quân, mà thuộc về bọn họ.

Đám trưởng lão suy nghĩ rất chu toàn, vì thế không quá sợ đế quân sẽ dùng cách đối phó với Phục Anh để đối phó với họ, tranh giành chức vị thần chủ, nhưng họ lại sợ đế quân sẽ tức giận ở trên Lăng Tiêu điện, trên Ngọc điện tru diệt cả nhà họ... cho nên, sau khi bỏ phiếu cho thư buộc tội đó, mười bảy vị trưởng lão đều đồng loạt cáo bệnh, yên tĩnh trốn ở phủ đệ, chuẩn bị đủ các biện pháp phòng ngừa, chỉ sợ đế quân đến cửa nhà tìm họ tính sổ.

Đám trưởng lão mấy ngày liền không bước lên Lăng Tiêu điện, đế quân ấy thế mà cũng không có đến Lăng Tiêu điện, năm ngày sau mọi người đều cảm thấy có gì đó không thỏa đáng, tìm kiếm khắp nơi mới phát hiện ra cả tòa Nhất Thập Tam Thiên đều đã đóng cửa rồi.

Cuối cùng vẫn là tiên quân canh giữ linh thụ Trú Độ Thụ đến điện Lăng Tiêu truyền lời.

Linh thụ tiên quân như cười như không nói: "Đế quân nói, chư vị tranh quyền thì cứ nói là tranh quyền đi, còn bày đặt làm thư buộc tội gì, cứ như thể thanh cao thoát tục lắm ấy, cũng làm khó các ngươi phải suy nghĩ nhiều, ngài không rảnh ứng phó với chư vị, nên đã quay về Bích Hải Thương Linh rồi. Đúng rồi, ngài còn nói sau này trời có sụp xuống, cũng thỉnh quý vị đừng có đến Bích Hải Thương Linh làm phiền ngài nữa."


Đám trưởng lão ngượng ngùng, ngượng xong rồi lại tức điếng người, có vài vị trưởng lão lớn tuổi còn tức đến mức ngất đi, nhưng một không dám trút giận lên đế quân, hai không dám trút giận lên vị tiên quân canh giữ linh thụ, chỉ đành thôi ra về.

Chiết Nhan thượng thần trước nay tin tức linh thông, trong lúc chúng thần Cửu Thiên đang lật tung trời đất để tìm đế quân, thì hắn đã đi đến chầu chực ở cổng lớn của Bích Hải Thương Linh.

Quả nhiên cũng đợi được người mà hắn muốn đợi.

Chiết Nhan thượng thần đi lên trước ngăn y lại, trực tiếp hỏi thẳng đế quân: "Hiền huynh, huynh cứ thế nhận thua rồi sao?"

"Thua?" đế quân vừa mở cửa vừa trả lời: "Ngươi đùa à, trong từ điển của ta không hề có từ này."

Chiết Nhan thượng thần tưởng đế quân chỉ là cứng miệng, đành đi theo sau lưng y hỏi dồn: "Mấy lão già đó trong lòng toàn là lợi ích và dục vọng, thực lòng quan tâm đến Thần tộc và Bát Hoang ư, bất quá là cảm thấy nếu như huynh đứng ở vị trí thần vương kia thì bọn họ không tiện giám quyền mà thôi." Hung hăng nói tiếp: "Mấy lão già xảo quyệt, dụ huynh đưa trận Càn Nguyên ra, luyện cho họ một đoàn quân vô địch, đến cuối cùng đoàn quân này lại trở thành lá bài của họ, dùng để đối phó huynh.... nhưng họ cũng có hơi sốt sắng rồi nhỉ, mới chỉ qua một tháng thôi mà đã đến đoạt quyền của huynh rồi, có phải không biết điều quá rồi không."

"Ừ." Đế quân mở cửa ra đi thằng vào bên trong: "Họ quả thực không dám vội vàng thế đâu, cho nên ta mới giúp họ một tay." Giống như chỉ tùy tiện nói: "Bản luận tội của Đa Nghị thần quân ngươi có đọc rồi chứ, văn phong thế nào, có phải viết rất là hay không?"

Chiết Nhan thượng thần nhíu mày: "Lúc nào rồi huynh còn nói..." Rồi đột nhiên phản ứng lại, như không thể tin vào tai mình: "Vậy không phải là..."

Đế quân bình tĩnh nói: "Ta có hơi hơi kiến nghị cho Đa Nghị một vài điều thôi."

Chiết Nhan thượng thần kinh ngạc: "... Thế mà là do huynh viết!"

Đế quân không muốn nhận công của người khác: "Văn pháp dùng từ vẫn là do Đa Nghị nghĩ ra đó."

Chiết Nhan thượng thần cảm thấy có chút không thở nổi: "Huynh vì sao..."

Đế quân ung dung trả lời: "Ngươi không cảm thất cục diện bây giờ rất tốt sao, tất cả mọi người đều đạt được điều mình muốn."

Chiết Nhan thượng thần là người có đầu óc cực kỳ linh hoạt, chỉ trong chớp mắt đã hiểu hết tất cả. Sau khi nghĩ kỹ Chiết Nhan thượng thần sẽ cảm thấy bao nhiêu nỗi ưu lo của mình trước đó đều đem đi cho chó gặm cả.

Lúc này đây hai người đã đứng ở bên bờ Bích Hải Thương Linh. Đế quân gọi thuyền mây đến, nhìn Chiết Nhan thượng thần nói: "Trời đã tối rồi, ngươi xác định muốn đến Thạch Cung làm khách?" Sau đó trả lời luôn giùm hắn: "Vẫn là thôi đi, Phi Vy phải chăm sóc một nhà ba người chúng ta, không có thời gian chiêu đãi ngươi đâu."


"..."

Chiết Nhan thượng thần nhất thời không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy bản thân mình vì sao lại đi theo vào đây, thực sự là không biết nhìn xa trông rộng gì cả. Nhìn đế quân không chút áy náy đằng mây mà đi, suy nghĩ một hồi, chung quy vẫn rất chi là bực bội nhìn theo bóng lưng của đế quân mà hét một câu: "Một nhà ba người, ngươi có một nhà ba người thì ghê gớm lắm à?" Sau khi hét xong lại bình tĩnh suy nghĩ hồi lâu, lại cảm thấy quả thực là rất ghê gớm, thở dài một hơi. Có chút đau lòng cho chính mình, cô đơn lẻ bóng quay người hồi phủ.

Trước một ngày đế quân quay về, Phượng Cửu mới nghe được mấy chuyện nhật nguyệt lưu chuyển ở Cửu Trùng thiên. Nhưng mà trong sách lịch sử rõ ràng nói đế quân lúc lâm nguy đã nhận mệnh, tạm thời thay thế ngôi vị thần vương, sau trận chiến bên bờ Giáp Thủy, vì không có tâm tư đối với việc cai trị Bát Hoang cho nên chủ động nhường lại vị trí thần vương, lần nữa quay về Bích Hải Thương Linh.

Chủ động từ bỏ rời đi và bị đám trưởng lão luận tội rời đi, hai điều này chênh lệch cũng quá lớn rồi.

Hai mươi lăm vạn năm sau, trong khắp Tứ Hải Bát Hoang, ai có cái gan để đế quân phải chịu đựng tủi thân như thế?"

Phượng Cửu nghe xong tức đến bật khóc. Buồn bực ngồi đó đến nửa đêm, vừa tức giận vừa nghĩ đế quân khẳng định cũng không vui, vì thế trời còn chưa sáng nàng đã đi đến nhà bếp, cả ngày ở trong nhà bếp định làm cho đế quân một bàn thức ăn tinh mỹ để chào mừng đế quân trở về, đồng thời an ủi đế quân.

Tiểu tiên đồng đến nhà bếp bẩm báo rằng đế quân đã quay về, giờ đang ở trong tẩm điện đợi nàng, Phượng Cửu vừa mới bắt đầu làm món Phật Trèo Tường cuối cùng, nghe nói thế liền lập tức dập lửa chạy về phía tẩm điện. Nửa đường mới nhớ ra hôm nay nàng ở trong nhà bếp cả một ngày, khắp người đều là mùi khói bếp, lại vội đi đến phòng tắm ở để tắm rửa.

Đế quân cũng đang ở trong phòng tắm, ngồi trên chiếc ngọc kỷ để Phi Vy thay thuốc vết thương do bị roi quất trên lưng. Đó là từ trận chiến cuối cùng với Phục Anh, bị roi Thương Lôi trong tay hắn làm bị thương. Roi Thương Lôi là thần binh xếp đầu trong khí phổ của Bát Hoang, vết thương do bị nó tạo ra cho dù là khả năng hồi phục của đế quân có nhanh hơn người thường thật, nhưng mà không đến mấy tháng thì không thể hoàn toàn lành hẳn được.

Phi Vy vừa mới lấy thuốc trị thương ra, đế quân đã nghe được tiếng bước chân đang chạy về phía này, vội vàng gấp gáp, giống như rất cấp bách, lại vô cùng lo lắng.

Y khoác áo lên quay người đứng dậy, quả nhiên nhìn thấy thiếu nữ một thân váy đỏ, đang đứng trước cửa điện nhìn y.

"Qua đây." Y đưa tay lên ngoắc nàng.

Nàng nhìn thấy vết thương đã bị bộ y phục trắng như tuyết của y che lại, từng bước đi qua, khóe mắt ửng hồng, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại bị thương rồi?"

Thiếu nữ cụp mắt, dùng sức dụi mắt, nhưng lại không ngăn được đôi mắt đã đỏ hoe. Là đang thương xót y sao, đau lòng đến mức muốn khóc. Nàng quả thực rất dễ hiểu.

Y sờ đầu nàng an ủi: "Yên tâm, không phải vết thương nặng đâu."


Nàng vẫn cụp mắt, cắn môi: "Quay qua đây để thiếp xem thử."

Phi Vy biết ý đặt thuốc xuống lui ra, trước khi ra còn giúp hai người đóng cửa. Khi đóng cửa vô tình nhìn vào bên trong, thấy đế quân lại lần nữa ngồi lại trên ngọc kỷ. Thanh niên quay lưng lại với cửa điện, trên y phục trắng như tuyết vết thương chưa lành đã thấm ra một ít máu. Thiếu nữ đứng một bên, nhìn không rõ biểu cảm, đôi tay giơ lên đưa về phía lưng của thanh niên, đang muốn kéo áo của y xuống. Phi Vy không dám nhìn thêm, vội nhẹ gót rời đi.

Áo vừa cởi xuống, trượt xuống trên eo, tấm lưng rắn chắc xinh đẹp lộ ra dưới ánh sáng dịu dàng của dạ minh châu; vết roi dữ dằn hiện ra trước mặt nàng, từ vai trái đến eo phải, kéo dài khắp cả lưng, là vì vết thương khó lành cho nên sau khi rửa vết thương rồi, vẫn còn có thể nhìn thấy máu thịt mơ hồ.

Đế quân hoàn toàn không cảm thấy đây là vết thương nặng nề gì, cộng thêm việc cũng đã khỏi hơn phân nửa, vốn cảm thấy nếu như nàng đã kiên trì như thế, vậy thì cho nàng nhìn cái cũng không sao, không ngờ được khi mới cởi áo ra, lại nghe được tiếng hít khí lạnh vô cùng rõ ràng vang lên sau lưng. Y mới biết là nàng bị dọa sợ rồi, theo bản năng liền kéo áo lên lại, tiếp tục an ủi nàng: "Đừng sợ, đã sắp khỏi rồi, hoàn toàn không đau."

Nàng ngăn động tác muốn mặc áo của y lại, thanh âm rất nhẹ mang theo chút nghẹn ngào: "Còn chưa bôi thuốc mà."

Y dừng lại: "Không phải bị dọa sợ rồi sao?"

"Không có." Nàng buồn rầu nói.

Nàng bưng thuốc Phi Vy để lại lên, bắt đầu giúp đế quân bôi thuốc lên vết thương. Bát thuốc có một cái muỗng ngọc nhỏ và que bôi thuốc, vốn để dùng để thoa lên vết thương, nhưng nàng lại lo lắng mấy thứ đó quá cứng, sẽ làm đau y, cho nên đã bỏ chúng qua một bên dùng ngón tay nhúng vào thuốc, vô cùng dịu dàng bôi giúp y.

Cả người y vì thế mà cứng hết cả lên, nàng lo lắng nghĩ có phải ngón tay cũng làm chàng đau rồi không, động tác lại càng nhẹ nhàng chậm rãi hơn nữa; cũng bởi vì làm quá nhẹ nhàng chậm rãi mà một lúc lâu sau mới thoa thuốc lên hết cả vết thương.

Vết thương bị thuốc màu trắng che lấp, giống như một tấm vải sa mềm mại, trượt qua trên tấm lưng rắn chắc. Tuy không còn khó coi nữa nhưng nhất định là rất đau, nàng nghĩ nếu không thì tại sao lúc nàng thoa thuốc cho y, rõ ràng động tác đã nhẹ nhàng đến thế rồi nhưng lưng chàng vẫn rịn ra một tầng mồ hôi như thế? Nhất định là đau quá nên mới vậy rồi.

Nghĩ thế, nàng một tay đặt lên vai chàng đau lòng hỏi chàng: "Có phải là còn đau không?" Không đợi chàng trả lời, lại nói tiếp: "Thiếp thổi cho chàng nha." Nói rồi hơi cúi người xuống, một tay kia dán lên tấm lưng trần chỗ gần vết thương của y, hai cánh môi nhích lại nhẹ nhàng thổi lên chỗ vết thương vừa mới được thoa thuốc.

(wo gei ni chui chui, vl, hai anh chị quá đáng, cái này mà xót thương quái gì rõ ràng là thả thỉnh là rải cơm chó, hảo ma)

Nàng cảm giác như thân thể của người đang ngồi trước mặt có hơi run rẩy.

"Còn đau không?" Nàng đau lòng, nhưng cũng không nghĩ ra cách nào khác để giúp y đỡ đau nữa, bàn tay phải đang đặt lên lưng y vô thức dịch xuống dưới, đôi môi lần nữa di chuyển đến phía dưới vết thương: "Vậy thiếp thổi cho chàng lần nữa nha."

Khi thở nóng ấm của nàng lần nữa phớt qua vết thương sau lưng, bàn tay nàng đang đặt trên vai y đột nhiên bị nắm lấy. Còn chưa kịp phản ứng lại thì cánh tay đã bị kéo một cái, một khắc sau, nửa người nàng đã nằm xuống trên đùi đế quân, bị y vững vàng ôm chặt trong lòng.

Thiếu nữ hoang mang ngẩng đầu, ngước nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của thanh niên. Đợi cho bàn tay trái của y đặt sau gáy bắt nàng quay đầu về phía y, nàng cuối cùng cũng phản ứng lại: Lúc nãy chàng cương cứng và run rẩy hình như không phải do bị đau. Mặt nàng tựa như bị lá phong nhuộm đỏ, trong chốc lát đã phiếm hồng: "Thiếp, thiếp không phải..." muốn giải thích rằng lúc nãy nàng thực sự có nghiêm túc thoa thuốc cho chàng, hoàn toàn không có ý dụ dỗ chàng.

Nhưng lời còn chưa nói hết thì đã bị nụ hôn của y ngăn lại rồi.

Một nụ hôn rất sâu, rất dài.


Sau khi thả nàng ra, y nhắm mắt, dán trán mình vào trán nàng. Dưới nụ hôn của y, toàn thân nàng đều đã nóng rực cả lên, đầu óc trở nên mơ hồ, nhưng vẫn nhớ cố chấp với ý nghĩ phải giải thích cho y hiểu, nhỏ giọng nói: "Thiếp không phải muốn..."

Y vẫn nhắm mắt cười thầm: "Ừm, không phải nàng muốn mà là ta muốn."

Lời đáp trả của y làm nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhẹ cắn môi dưới, đưa tay lên muốn đặt lên vai y, muốn ôm lấy cổ y. Sau đó ánh mắt rơi trên đôi vai như ngọc tạc kia, nhớ ra trên lưng chàng vẫn còn bị thương, ngẩn ra một lát mới phản ứng lại không nên dùng sức với người bệnh, lập tức bước xuống định rời khỏi người chàng. Nhận ra động tác của nàng, y mở mắt ra nhìn, sau đó đột nhiên ôm ngang nàng đứng lên. Nàng bị dọa sợ khiếp theo bản năng ôm lấy cổ y.

Chỉ đi mấy bước đã đến trước chiếc giường ngọc.

Bích Hải Thương Linh bây giờ đã về đêm, vạn vật đều chìm trong im lặng.

Trong tẩm thất tuy rằng có dạ minh châu chiếu sáng, nhưng lại bị vỏ sò bọc bên ngoài che hết một nửa, Phượng Cửu lập tức đoán được việc sẽ sắp xảy ra tiếp theo: "Vết thương của chàng...." trán của thanh niên dán vào người nàng, giống như cảm thấy lúc này rồi mà nàng vẫn còn quan tâm đến vết thương của y thực sự là rất đáng yêu, cười cười: "Không sao." Sau đó ngăn miệng nàng lại, dưới ánh sáng mông lung trong mành trướng, lần nữa hôn lên môi nàng.

Phi Vy ở bên ngoài tẩm điện ngăn Bạch Cổn Cổn sau khi nghe thấy đế quân quay về thì vội vàng chạy đến gặp.

Phi Vy cũng không biết nên giải thích cho Cổn Cổn là vì sao bây giờ bé không được vào trong điện, mà không chỉ lúc này hoặc là đêm mai bé cũng không tiện vào trong điện.

Đang lúc cố vắt óc để suy nghĩ, thì thấy Cổn Cổn một mặt trầm tư lên tiếng: "Phụ quân lại đang giúp Cửu Cửu phụ đạo sao?"

Phi Vy sửng sốt nhìn bé: "Phụ, phụ đạo?"

Cổn Cổn gật dầu: "Chuyện như này, rất bình thường luôn. Rất nhiều đêm ta đi tìm Cửu Cửu, Trọng Lâm ca ca đều nói phụ quân đang giúp Cửu Cửu phụ đạo, ta không được làm phiền." Bất lực thở dài một hơi: "Vị phu tử kia của Cửu Cửu thực sự rất nghiêm khắc, người phải học theo cho kịp, nếu không sẽ bị phu tử đó phạt nặng, việc phụ quân giúp người phụ đạo rất quan trọng, ta đều hiểu cả."

Phi Vy không biết nên đáp trả thế nào, chỉ có thể gật đầu: "Ừm, đúng, phụ đạo rất quan trọng, tiểu chủ nhân hiểu là tốt rồi."

Cổn Cổn ừ một tiếng: "Vậy ta không làm phiền phụ quân với Cửu Cửu nữa." Nói rồi hiểu chuyện rời đi.

Phi Vy tâm tạng phức tạp nhìn theo bóng lưng nhỏ bé biến mất ở dãy hành lang trước mặt, nhất thời cảm thấy lương tâm của mình có hơi nhói lên một cái...

Ánh trăng bên trời tròn vành vạnh.

Tối hôm nay dù là người hay trăng cũng đều thật viên mãn, ngày mai ắt hẳn cũng là một ngày đẹp trời.

31.3.2021


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận