Thời tiết mấy ngày nay trở nên tệ hại hơn bao giờ hết.
Vì vậy London nhộn nhịp cũng dẫn trở nên yên ả khi về khuya.
Tất nhiên sẽ thật tuyệt hơn khi không có tiếng động cơ phát ra từ những chiếc xe đua cải tiến của đám thiếu niên.
Brừm...!
Thứ âm thanh ghê rợn vang lên kèm theo một cú phóng xe với tốc độ vượt trên mức cho phép của luật giao thông.
Đám thanh niên với mái tóc đủ màu sắc cùng khuôn mặt đeo lên hàng đống khuyên bạc đang mỉm cười đầy thích thú trên "đường đua" của chúng.
Bất chợt chúng phát hiện có người đang thong thả đi bộ trên vỉa hè.
Trước tiếng bóp còi, tiếng hút hét cùng âm thanh "brừm brừm" như động cơ đã rỉ sét của đám thanh niên, kẻ kia lại chẳng hề mảy may ảnh hưởng.
Hắn đội một chiếc mũ lưỡi chai màu đen, thấp thoáng dưới vành mũ là vài sợi tóc màu vàng kim.
Chiếc áo hoodie màu trắng tinh khiến người đi bộ này có vẻ nổi bật hơn trong màn đêm.
Không biết vì vẻ ngoài có vẻ không giống "kẻ sống về đêm" hay do sự thờ ơ của người này mà hắn đã thành công thu hút đám thanh niên.
Bọn chúng chiếu đèn xe về phía người đi bộ, miệng không ngừng nói ra những lời nói thô tục không phù hợp với tiêu chuẩn người Anh.
Cuối cùng người đi bộ cũng dừng lại.
Đám thanh niên khoái chí mà cười to hơn.
Chúng cho rằng người kia đang khó chịu và chỉ cần hắn phát ra một chút tín hiệu khiêu khích, tất cả cả sẽ đồng loạt nhảy xuống xe mà lao vào đánh đấm hắn.
Tra tấn kẻ khác vẫn luôn là trò chơi thú vị của đám thanh niên chưa 18 này.
Tuy nhiên đám thanh niên phải thất vọng rồi.
Người đi bộ kì lại kia hơi hơi nghiêng đầu, con ngươi xinh đẹp hiếm có của hắn lúc này lạnh như băng.
Cái nhìn thoáng qua ấy khiến đám thanh niên còn đang ồn áo kêu la ngậm miệng lại.
Chúng cảm thấy ớn lạnh nhưng lại chẳng thể tìm ra cội nguồn của nó đến từ đâu.
Và rồi khi chúng nhìn thấy trên tay người nọ là một khẩu súng bạc tất cả như vỡ òa bởi sự sợ hãi.
Giờ đây ngay cả cơn phê cần sa cũng chẳng thể nào giữ cho chúng một chút liều lĩnh.
Tên ngồi vị trí lái xe vội vã mà đánh xa chạy đi mà không hề hay biết rằng có một khúc cua ở đó.
Thế giới như chấn động một chút rồi lại lặng im.
Chris uể oải mà vươn vai tựa như bản thân phải dậy từ rất sớm để vứt một túi rác bẩn thỉu nào đó ở trong nhà.
Ngay lúc hắn còn đang phân vân nên đi đâu tiếp theo di động của hắn chợt rung lên.
"Anh hi vọng múi giờ ở đây không quá lệch đối với cậu." – Giọng nói đầy ngả ngớn cùng gương mặt quen thuộc hiện lên trên điện thoại.
Chris liếc nhìn đồng hồ.
1 giờ 15 phút.
Cũng không phải là quá muộn.
"Tôi biết anh gọi cho tôi để làm gì.
Gã đó nhờ anh can thiệp phải không?"
"Ây dễ phát hiện thế sao?" – Andrew bày ra vẻ mặt chột dạ nhưng rất nhanh sau đó biểu hiện giả dối này được thay bằng một nụ cười tươi quen thuộc.
– "Vậy cậu cũng nên dừng lại đi.
Buông tha cho cô gái tên Vivian đó.
Dù sao người ta cũng đang có bầu mà~"
"Cũng đâu phải con tôi." – Chris nhướn mày cười một chút nhưng ánh mắt của hắn từ đầu tới cuối cũng không thể hiện bất kì cảm xúc nào.
"Đúng là cô gái ấy có chút xúc động mà tát Baldr một cái nhưng Baldr của cậu cũng đâu phải là pha lê.
Aiz, tuổi trẻ đánh nhau một chút mới trưởng thành được chứ." – Andrew mỉm cười, rút ra từ trong túi ra một điếu thuốc.
– "Anh đây từng bị đánh suýt nữa bị chôn luôn có thấy cậu nhấc mí mắt lên nhìn lần nào đâu."
"Khi anh chết có lẽ tôi sẽ nể tình một chút huyết thống mà tặng anh một nắm đất."
"Thôi bỏ đi.
Nói chuyện với cậu tôi thà ra quán bar tại Yorkshire mà kiếm đại một gã say rượu mà tâm sự còn hơn.
Ý cần nói thì anh cũng nói rồi, cậu làm thế nào thì tùy cậu.
Nhưng tốt nhất đừng như một gã bảo mẫu mà chạy lăng xăng khắp nơi lo sợ cậu chủ nhỏ nhà mình sẽ vấp ngã.
Nếu cậu còn gây chuyện nữa hay anh phải nghe bất cứ thông tin gì về việc cậu xách con dao đi lang thang như một chúa hề, anh đây sẽ tống cậu vào viện tâm thần thêm một lần nữa."
Andrew rũ mắt, tự châm cho mình một điếu thuốc.
Khi anh ngẩng mặt lên liền nhìn thấy một đôi mắt lạnh băng.
Đối mắt ấy như xuyên thấu qua màn hình điện thoại mà nhìn chằm chằm anh như nhìn một cái xác chết đã bắt đầu phân hủy.
Anh cong môi đáp lại vẻ mặt đáng sợ của cậu.
Anh biết bệnh viện tâm thần là điểm tối kị của Chris.
Khi đám tang của William kết thúc, Chris liền bị ông nội của mình tống vào bệnh viện tâm thần.
Anh không biết đám người ở đó nhận được bao nhiêu tiền từ ông nội nhưng một lần Andrew đến thăm và nhìn thấy Chris bị trói trên ghế giật điện, anh liền đoán ra ông nội thật sự muốn giết chết đứa cháu của mình.
Sau đó anh không biết bằng cách nào nhưng cậu em họ quỷ tha ma bắt của anh đã giết chết ông nội dưới lớp vỏ của một cái chết vô tình.
Trong căn phòng chỉ độc một màu trắng, Chris với đống công thức ngớ ngẩn đã tính toán một cách chính xác để tạo ra một hiệu ứng cánh bướm hoàn hảo.
Giờ đây thì sao? Cái kẻ mà người trong họ Carlisle phải ghê răng mỗi lần đọc tên hắn lại đang biểu hiện ra những đặc điểm của một thiếu niên lần đầu yêu.
"Nghe nói JED đã tìm ra Baldr?" – Hít một hơi thật sâu, Andrew cảm thấy thuốc lá rẻ tiền lấy từ chỗ của cậu chủ nhà họ Mạc cũng không tệ.
"Barry tiết lộ cho bọn chúng."
Chris ung dung đùa nghị với khẩu súng trên tay.
Súng đã lên đạn, bất kì lúc nào nó cũng có thể giết hắn.
Phải mất một lúc sau Andrew mới nhớ ra gã là ai.
Ừm gương mặt của gã anh đã hoàn toàn quên sạch, ngoại trừ cơ thể béo như một con lợn được tiêm tăng trọng thì gã chẳng có gì khiến anh để tâm.
"Vậy cậu tính xử gã à?"
Chris chỉ cười mà không lên tiếng.
Nhìn vẻ mặt này Andrew đoán sẽ có người xử gã trước khi hắn kịp chạm vào.
Không quá khó để tìm ra đáp án là JED.
JED sẽ không đời nào để kẻ biết quá nhiều tồn tại và uy hiếp lại họ.
"Nhưng ít ra gã vẫn có ích."
Để lại một câu đầy ẩn ý, Chris liền kết thúc cuộc trò chuyện.
Có thể giúp hắn cùng Baldr có thêm nhiều thời gian ở cạnh nhau hơn.
Chris cong môi cười, miệng khẽ ngâm nga một giai điệu quen thuộc.
"You are my sunshine
My only sunshine."
****
Mạc Dương bị tiếng động bên ngoài làm cho thức giấc.
Cậu vươn tay dụi dụi mắt một lúc rồi dùng tư thế uể oải mà xuống giường.
Trong bếp, Triệu Vĩnh mặc đồng phục cảnh sát đang thản nhiên mà rán hai quả trứng.
Thấy chàng trai tóc đen đi ra, anh chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi chuyên tâm rán trứng.
"Đồ ăn trong tủ lạnh đều hết hạn rồi.
Chiều anh sẽ ra siêu thị mua thêm vài thứ."
Mạc Dương không đáp lại anh mà chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, bắt đầu ăn phần sandwich trong đĩa của mình.
"Hôm qua anh đã gọi điện cho cậu Mạc."
Nhắc đến Mạc Vu Thiên, Mạc Dương động tác nhai của Mạc Dương hơi dừng lại, sau đó cậu lại tiếp tục ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Anh không liên hệ được.
Anh cũng gọi về công ty của cậu ấy nhưng họ nói Mạc Vu Thiên đã ra ngoài từ ngày hôm qua và vẫn chưa trở về."
"Em biết." – Cậu gật đầu.
– "Em cũng đã thử liên lạc với anh ấy nhưng hoàn toàn không được."
"Em lo lắng Mạc Vu Thiên bị bọn chúng động vào sao? Em an tâm.
Cậu Mạc không phải người dễ chọc đâu." – Triệu Vĩnh thở dài đặt đĩa trứng lên trước mặt câu.
– "Hiện tại em nên lo lắng cho tình hình của bản thân thì hơn."
Ba ngày nay, Mạc Dương đã suýt chết 4 lần.
Nếu tại quán ăn Đài Loan, Triệu Vĩnh có thể cho là trùng hợp nhưng bom mini ở trung tâm thương mại, cửa kính đột nhiên bị vỡ ngay lúc cậu đi ngang qua hay đứt cáp cần cẩu thì anh không cho đó là sự ngẫu nhiên nữa.
Mạc Dương cũng nhận ra bản thân đã bị nhắm đến và thứ bọn chúng muốn không phải là gia sản của Mạc gia mà là mạng sống của cậu.
Nhưng vì sao? Chẳng lẽ điều này liên quan đến quá khứ bị khiếm khuyết của cậu sao?
Mạc Dương nghĩ đến Benjamin.
Ông ta biết cha mẹ ruột của cậu là ai.
Hắn nói cậu đang bị tổ chức truy lùng.
Nhưng tổ chức nào? Rốt cuộc trong quá khứ cậu, một đứa trẻ 10 tuổi đã làm gì?
Mạc Dương cảm thấy bụng mình quặn lại.
Cơn đau đớn quen thuộc khiến cậu tỉnh táo hơn chút.
Cậu buông lòng bàn tay trái đang siết chặt đến đau đơn, tiếp tục cúi đầu mà ăn nốt phần bánh của mình.
"Chiều anh sẽ trở lại.
Cho đến lúc ấy, em đừng có đi đâu hết."
Buông ra một tiếng thờ dài não nề, cảnh sát Triệu xoa đầu cậu một cái sau đó đi ra ngoài.
Mạc Dương biết Triệu Vĩnh đi đâu.
Anh đã chuẩn bị hai tấm vé máy bay, có lẽ chiều nay, sau khi từ chức anh sẽ dẫn cậu về nước.
Mạc Dương cũng có ý định như anh.
Nhưng cậu tự hỏi, về nước rồi liệu cậu sẽ thoát khỏi sự truy lùng của kẻ giết người sao? Hay lại kéo những người vô tội vào vòng nguy hiểm?
Bất chợt điện thoại được đặt trên bàn rung lên.
Cậu đưa mắt nhìn màn hình điện thoại phát ra ánh sáng nhàn nhạt nhưng lại không có ý định cầm lấy.
Điện thoại tiếp tục đổ chuông như thúc giục cậu mau nghe máy.
Cuối cùng sau hồi chuông thứ 3, chàng trai tóc đen quyết định nghe máy.
"Xin chào." – Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ xa lạ.
– "Cậu có phải cậu Mạc Dương không?"
Bên kia điện thoại có chút ồn ào, Mạc Dương phải khó khăn lắm mới có thể nghe ra cô ta đang phát âm tên của mình.
"Đúng, là tôi.
Xin hỏi có chuyện gì không ạ?"
"Ôi thật may quá.
Tôi gọi từ trường đại học XXX, giáo sư Mark có chút chuyện muốn gặp cậu.
Cậu có thể dành chút thời gian để đến đây trong ngày hôm nay không?"
"Hôm nay?" – Mạc Dương hơi do dự nhưng cuối cùng cậu cũng nhận lời.
– "Hôm nay tôi hoàn toàn rảnh.
Khoảng 1 giờ chiều tôi sẽ đến gặp giáo sư Mark."
"Thật tuyệt quá.
Giáo sư hẳn rất vui khi có thể gặp lại cậu.
Chúc cậu một ngày tốt lành."
"Cô cũng vậy." – Mạc Dương mỉm cười tắt điện thoại.
Sau khi cuộc trò chuyện đã bị ngắt nụ cười trên khuôn mặt chàng trai liền biến mất.
Người phụ nữ vừa rồi đang đứng trong một nơi nhỏ hẹp, thứ âm nhạc cô ta sử dụng là dòng nhạc R&B nhằm che khuất đi âm thanh của mã Morse.
Trong khoảng thời gian ngủi chỉ kéo dài trong một cuộc gọi điện thoại, Mạc Dương đã hoàn toàn ghi nhớ mã Morse mà người phụ nữ muốn truyền đạt đến cậu.
T-Ô-I-S-Ẽ-C-H-O-C-Ậ-U-B-I-Ế-T-S-Ự-T-H-Ậ-T.
Mạc Dương mím môi.
Cậu không biết nên tin tưởng cô ta hay không.
Hiện tại cậu có thể gọi điện cho Triệu Vĩnh và nói chuyện này với anh.
Nhưng với tính cách của anh chắc chắn anh sẽ bắt cậu ở nhà và một mình đi gặp cô ta.
Triệu Vĩnh cũng giống như Mạc Vu Thiên, anh sẽ giấu cậu rất nhiều chuyện vì cho rằng nó sẽ ảnh hưởng đến cậu.
Cuối cùng, cậu quyết định đến đó một mình.
Trước khi đi, cậu rẽ vào một cửa hàng đa dụng mua một cái mũ lưỡi chai cùng một con dao gập.
"Cậu đây là đi giết người sao?" – Chủ quá nhìn cậu mà trêu đùa.
"Không phải." – Mạc Dương lắc đầu rồi đặt tiền lên bàn sau đó đi ra ngoài.
Cậu không có ô tô nên chỉ có thể ngồi tàu điện ngầm.
Sau khi lên tàu, Mạc Dương chọn một vị trí ít ai chú ý rồi ngồi xuống.
Cậu kéo sụp mũ xuống vờ như đang ngủ.
Tàu dừng ở trạm tiếp theo.
Một đám người mặc quần áo công sở bước vào khiến khoang tàu trở nên chật trội.
Xuyên thấu qua đám đông, một ánh mắt nóng bỏng dừng lại ở vị trí của Mạc Dương.
Ánh mắt ấy dừng lại thật lâu dường như không có ý định rời đi.
Mạc Dương căng thẳng mà nắm chặt con dao trong túi quần, cố điều chỉnh hô hấp của bản thân sao cho giống một người đang ngủ say nhất.
Hắn nhất định sẽ không giết cậu ở đây.
Mạc Dương âm thầm mà suy đoán.
Có thể hắn sẽ chờ cậu xuống trạm rồi ra tay.
Nhưng nếu hắn không quan tâm chú ý của dư luận, hắn có thể ra tay ngay trên tàu.
Hiện tại, cách duy nhất cậu nghĩ được chính là xen lẫn đám người để xuống trạm tiếp theo sau đó nhanh chân chạy.
Tất nhiên tỉ lệ thành công sẽ không cao.
Trong lúc Mạc Dương đang suy nghĩ cách có thể an toàn đến tìm người phụ nữ kia, một bàn tay xuất hiện, chạm nhẹ vào vai cậu.
Mạc Dương cảnh giác mà mở mắt nhưng đập vào mắt cậu lại là gương mặt thân quen.
"Miu?"
Cậu ngơ ngác mà nhìn cô bé tóc ngắn cũn cỡn trước mặt.
"Oa, em không ngờ gặp anh ở đây đấy Shine." – Miu kinh ngạc mà thốt lên.