Phần 1:
"Chuyện gì vậy?"
Có người tò mò nhìn về phía đám đông đang nhốn nhào đằng xa.
"Là anh em Carlisle, Christopher và Andrew của nhà Slytherin."
Lời giải thích bị nuốt chửng bởi tiếng hò hét của đám phù thủy trẻ.
Vài cô cậu học sinh mới nhập học bắt đầu dùng ánh mắt hiếu kì nhìn xem hai nhân vật kia là ai nhưng tất cả họ nhìn thấy chỉ là một mái tóc vàng kim có chút rối bời cùng mái tóc nâu hạt dẻ được chải chuốt gọn gàng bên cạnh.
Những ánh mắt chú mục về hướng cửa phía Đông ngày một nhiều, họ hi vọng có thể nhìn thấy được hai chàng trai ấy nhưng rồi lại ngượng ngùng bởi sự xuất hiện quá đột ngột của họ.
Và rồi đám đông bất chợt rẽ sang hai bên nhường đường cho những vị vua quyền lực.
Những học viên mới cuối cùng cũng thấy được vẻ ngoài của hai vị đàn anh tương lai.
Đi trước là một người đàn ông trẻ tuổi, bộ đồng phục màu đen được l vuốt phẳng phiu, trước cổ hắn có cài lên một viên ngọc màu xanh với viền nạm kim cương.
Cổ tay áo được xắn đến khuỷu tay để lộ bắp cơ rắn chắc cùng những đường gân tuyệt đẹp.
Người đàn ông này là Andrew Carlisle, vị giáo sư trẻ nhất trường dạy môn độc dược học.
Anh luôn nở một nụ cười trên môi, tuy nhiên ai cũng biết nụ cười ấy chẳng có gì là tốt đẹp cả.
Có một học sinh trượt môn độc dược học thầm nghĩ nhưng rồi khi cậu ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt xanh tựa màu đại dương của Andrew.
Cậu khẽ nuốt nước miếng rồi lẩn vào trong đám đông.
Hi vọng thầy Andrew thù dai sẽ không đánh trượt cậu thêm một lần nào nữa.
Tuy nhiên rất nhanh tiếng xì xào chợt im bặt, thậm chí rất khó nắm giữ được trong đám đông một tiếng thở mạnh nào.
Điều mà các học sinh mong chờ nhất mỗi khi nhà Slytherin xuất hiện, Christopher Carlisle.
Đi ngay phía sau Andrew, Christopher mang bộ dáng lười biếng như vừa mới ngủ dậy chậm rãi mà bước theo anh trai mình.
Điều đầu tiên người ta chú ý đến hắn chính là mái tóc vàng kim tựa như ánh nắng mắt trời, kế tiếp là con mắt màu sapphire xinh đẹp tựa như viên đá quý khảm vào một món đồ mĩ lệ.
Christopher gần được coi là biểu tượng của cái đẹp tại ngôi trường này.
Dù hắn chỉ mặc đồng phục như mọi học sinh khác, một áo choàng màu đen trước ngực là huy hiệu nhà Slytherin, dưới nữa là môt chiếc áo sơ mi với cà vạt màu xanh lá cây đặc trưng.
Nhưng như chủ tịch CLB Slytherin đã nói: Bất kể thứ gì tròng lên người Christopher đều có thể trở thành một bộ trang phục đẹp đẽ trên sàn diễn sàn diễn thời trang.
Và sự thật cô gái năm tư đó đã đúng, Chris đã thành công "hớp hồn" các cô gái ở đây.
Nhưng...!Tiếng bước chân vội vã vang lên một cách rõ ràng như một hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Khung cảnh đẹp đẽ mang đầy không khí thần thánh chợt bị đánh vỡ bởi một dáng người nhỏ bé.
Cậu ta có mái tóc màu đen, khác hắn những học sinh ở nơi đây, một chiếc áo choàng rộng thùng thình, có vẻ người thiết kế đã nhầm lẫn khi may đông phục cho cậu.
Cậu thiếu niên ôm một chồng sách dày cộm, mặt bìa đè lên chiếc cà vạt xanh lam của nhà Ravenclaw.
Cậu hơi cúi người, xuyên qua dòng người hỗn độn, đi ngược lại với con đường mà hai con người Slytherin đang bước đi mà mải mê đuổi theo chú mèo lông trắng đang cố gắng bỏ chạy ra ngoài.
"Xin...!Xin lỗi..."
Lời xin lỗi của cậu bị tiếng thở gấp nuốt chửng mất.
Khuôn mặt cậu đỏ bừng, trên trán đã phủ đầy mồ hôi nhưng con ngươi của cậu vẫn sáng đến lạ thường.
Cậu bước ngang qua hai anh em nhà Chris, trong khi những người khác đều đang nhìn họ thì cậu thiếu niên lại thẳng thừng đi qua mà không hề ngoái đầu lại.
Có người chú ý đến cậu, khẽ thì thầm hỏi cậu là ai.
"Là Baldr Hamilton.
Cậu ta là học trò xuất sắc của thầy Max dạy môn thực vật học đấy.
Baldr cũng rất nổi tiếng nhưng có vẻ cậu ta sống khá hướng nội nên ít ai để ý."
Đáp lại lời giải thích chỉ là một tiếng "à".
Họ tiếp tục quay về với hai anh em nhà Carlisle.
Có lẽ chỉ một chút nữa thôi sẽ không ai nhớ tên cậu thiếu niên kia.
Duy nhất chỉ có một người, từ khi Baldr xuất hiện đến khi cậu biến mất trong đoàn người, con ngươi sapphire ấy vẫn luôn nhìn theo cậu.
Phần 2:
"Chệt tiệt!"
Một câu nguyền rủa chợt phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn.
Số lần Baldr Hamilton nói tục phải đếm trên đầu ngón tay nhưng lúc này cậu thật sự ước bản thân mình có thể hét lên vài câu gì đó để giải tỏa nỗi bực tức này.
Vươn tay sờ soạng vị trí phát ra tín hiệu đau nhói trên chân mình, Baldr hi vọng chân cậu sẽ không bị gãy hệt như chiếc chổi trên đùi cậu.
Việc leo lên tầng 5 với chiếc chân què quặt quả thực là nỗi ám ảnh mà cậu trai tóc đen không ngờ đến nhất.
Sau lần thứ 3 đứng lên thất bại, Baldr quyết định từ bỏ ý định dùng chính đôi chân mình trở về trường.
Dù sao hiện tại cậu cũng không tìm được đường ra khỏi khu rừng sương mù nên chỉ có thể hi vọng thầy giám thị có thể tìm thấy cậu hoặc chủ nhiệm Ravenclaw sau khi phát hiện ra sự biết mất của cậu học sinh sẽ cho người đi tìm.
Ôi trời ơi, nhà cậu sẽ bị trừ bao điểm nữa đây?
Baldr ảo não mà ôm lấy đầu.
Tất cả là do trò quậy phá của David.
Nếu không phải hắn biến Luke thành dơi, hại cậu chàng hốt hoảng chạy vào trong rừng thì có lẽ Baldr đã không phải hớt hả đuổi theo đến nỗi lấy nhầm cây chổi hỏng của Alice.
Trong lúc các nhà đang bận rộn để chuẩn bị cho Quidditch liệu có ai chú ý đến sự biến mất của cậu không đây? Ngay cả anh trai Ray cũng vì chuẩn bị cho đội nhà Gryffindor đã biến mất tăm hơi từ sáng đến giờ.
Nếu thể lực cậu tốt hơn thì hay rồi...
Tiếng thở dài lần nữa phát ra.
Chàng trai tóc đen ủ rũ vuốt ve cán chổi.
"Giờ chỉ còn hai chúng ta ở đây."
Giá mà có chút chocolate ở đây.
Nó sẽ giúp cho tâm trạng cậu tốt hơn.
Trong lúc Baldr còn đang cố lờ đi ảo giác được nếm thử chocolate thì bụi cây trước mặt cậu hơi sột soạt.
Chàng trai cảnh giác mà nhìn về phía trước hai tay cậu nắm chặt lấy cây chổi.
Cảm giác căng thẳng này hệt như lúc cậu được đội lên chiếc nón phân loại.
Nỗi run bần bật trước một tương lai không thể đoán trước khiến bàn tay Baldr hơi siết chặt lại.
Liệu đây sẽ là người sói hay bộ lạc nhân mã? Hoặc cũng có thể là vong mã.
Nhưng câu chuyện thần quái của Alice không ngừng văng vẳng trong đầu Baldr.
Nếu là trước đây, cậu sẽ chẳng tin cô nàng đâu nhưng đến lúc này...!Baldr thật sự ước bản thân có thể quay về quá khứ để đưa ra lựa chọn đúng đắn hơn.
Nhưng có vẻ cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Từ trong bụi cây đi ra là một người thanh niên.
Hắn cầm trên tay một cái đèn đi bão, đủ sáng để soi sáng vẻ mặt hốt hoảng của chàng trai tóc đen.
Dưới ánh đèn, gương mặt cùng trang phục dính đầy bùn đất của Baldr lộ ra rõ ràng.
Hai mặt cậu mở to, khóe mắt thì hơi đỏ lên.
Người thanh niên dám cá bằng 50 galleons rằng nếu hắn kéo dài thêm 20 phút nữa thì cậu nhóc trước mặt sẽ khóc thành tiếng.
Chris thong thả nhìn Baldr từ trên xuống dưới một lần, đánh giá tình trạng tệ hại của cậu, ngược lại Baldr cũng đang nhìn chằm chằm hắn.
Mái tóc hắn lúc này lộn xộn hơn trước rất nhiều, còn chiếc cà vạt đã bị nới lỏng ra, cúc áo trước ngực cũng được tháo thêm một cúc.
Có lẽ hắn vừa ngủ dậy.
Baldr thầm nghĩ.
Phải mất rất lâu cậu mới nhớ ra người này tên Christopher thuộc nhà Slytherin.
Không phải hắn không nổi tiếng ở trường học chỉ là người này hoàn toàn không có sức hút với cậu.
Cậu chỉ nghe qua về hắn khi Alice không ngừng nhắc đến Chris như một vị thần tượng và qua cả những lời phàn nàn của Ray khi hắn bị Chris vượt mặt trong nhiều môn học (đặc biệt môn bùa chú và môn bay, hai môn duy nhất Ray tự nhận là rất giỏi).
Có vẻ như Christopher cũng không hoàn hảo giống như mọi người thường nói.
Nhìn bộ dạng của Chris, Baldr nhịn không được mà khẽ đánh giá.
Nhưng khi vô tình chạm vào tầm mắt của người thanh niên kia, cậu lại chột dạ mà đỏ mặt.
Liệu người này có thuật đọc tâm không nhỉ?
Trước điệu bộ lúng túng của Baldr, Chris ngoẻn miệng cười.
Hắn mở miệng, giọng nói mang theo vui sướng nhiều hơn là tò mò:
"Xem tôi tìm được ai này~ Baldr Hamilton."
"Anh biết tôi sao?" – Cậu ngạc nhiên mà nghiêng đầu.
Cậu không nhớ bản thân mình đủ "hot" để được người thanh niên này nhớ tên.
"Cậu là học sinh năm 4 duy nhất đạt điểm 90 điểm trong môn số học huyền bí." – Chris tiến về phía Baldr, ngồi xổm xuống giúp cậu xem xét vết thương trên đùi.
Mấy năm nay nhà trường đã thay đổi cách tính điểm khi thêm vào thang đo 100 cho mỗi môn họ.
Điều đó đồng nghĩa những sinh viên được dưới 30 điểm sẽ lại phải học lại môn đó trong kì nghỉ của mình nếu muốn bắt kịp những sinh viên khác.
David cũng đã từng học lại môn số học huyền bí và hắn đã phát ghen lên khi nghe cậu nhóc kém hắn một tuổi được 90 điểm.
"Môn học này rất khó.
Hầu hết các bạn của tôi đều không đăng kí môn học này.
Tôi nghe nói, anh cũng đăng kí phải không? Lúc đó...!ừm anh được bao nhiêu điểm vậy."
"Trên 100 điểm một chút.
Không đến nỗi tệ." – Chris thản nhiên nói ra sự thật.
Dù sao khi hắn thi là năm 3, cũng quá lâu rồi.
– "Chân cậu bị thương khá nặng đấy.
Tôi khá chắc rằng cậu sẽ phải nằm giường một thời gian."
Tuy nhiên Baldr làm gì còn tâm tình quan tâm vết thương của mình nữa.
Phải nói học sinh thực sự xuất sắc mới được cho điểm vượt mức tối đa.
Thảo nào khi cậu học môn số học huyền bí, giáo sư Ruzella luôn miệng nhắc đến Christopher.
Cũng phải thôi, trong Kì thi Pháp thuật Thường đẳng vào cuối năm thứ 5, Chris đã đạt điểm O (Outstanding – xuất sắc) trong khi Ray chỉ đạt điểm A (Acceptable – chấp nhận được).
Điều này khiến anh trai cậu tụt dốc một thời gian thậm chí còn làm vài hành động lỗ mãng như khiêu khích Chris ngay tại sân trường.
"Cậu lại ngẩn người."
Chris buồn cười mà búng trán Baldr một cái.
Hắn cởi áo choàng trên người xuống rồi phủ lên người cậu.
"Để tôi đưa cậu về."
Áo choàng vẫn còn mang theo hơi ấm của Chris cùng hương hoa hồng thoang thoảng.
Baldr bị Chris bế bổng cả người lên, cậu sợ hãi mà ôm lấy cổ Chris.
"Carlisle..." – Chàng trai hốt hoảng muốn nhảy xuống nhưng bị Chris ngăn lại.
"Ngoan nào Baldr, nếu cậu không muốn gãy thêm chân trái thì hãy yên lặng.
Còn nữa, gọi tôi là Chris." – Chris hơi nhíu mày.
Hắn không thích cậu nhóc của mình gọi hắn bằng họ.
Điều này khiến hắn trở nên xa lạ với Baldr.
Hơn nữa tên chết tiệt Andrew cũng mang họ Carlisle.
"Xin lỗi...!Nhưng đây không phải hướng về tháp Ravenclaw."
"Tôi biết.
Chúng ta đang đến tháp Slytherin." – Chris mỉm cười tiếp tục đi về phía trước.
– "Hiện tại là giờ giới nghiêm.
Nếu cậu quay lại sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho nhà của cậu."
Baldr muốn nói nếu cậu đến Slytherin cũng sẽ gây rắc rối cho Chris nhưng cậu nhợt nhớ ra chủ nhiệm của nhà này là Andrew Carlisle.
Mọi lời muốn nói ra đều bị nuốt lại.
"Tôi đến nhà anh có sao không? Dù sao tôi cũng là người nhà khác."
"An tâm.
Họ sẽ không để ý."
Chris dịu dàng vươn tay kéo mũ lên che gần hết mặt của cậu.
Căn bản họ cũng không dám để ý.
Baldr cuối cùng cũng thôi phản kháng.
Cậu tự hỏi, rốt cuộc Christopher phải tốt thế nào mới chấp nhận đem một người lạ hoắc về nhà mình? Hay là trước đây hai người có gặp nhau ở đâu đó? Không thể nào.
Dù không chú ý quá nhiều các thông tin của trường nhưng cậu cũng biết hai anh em nhà Carlisle đều mang dòng máu thuần chủng.
Ngược lại Baldr cùng Ray được sinh ra bởi một phù thủy (Edwin) và một Muggle (Karina).
Xét về thân phận cùng địa vị cậu và Chris chắc chắn không thể gặp nhau được.
Chẳng lẽ là do những lần đối đầu của Ray sao?
Dường như đoán được những gì Baldr đang nghĩ trong đầu, vị vương tử tóc vàng hơi thở dài mang theo vài phần trách móc mà nhìn cậu.
"Cha cậu với mẹ tôi đã học chung với nhau một thời gian dài.
Dù mẹ tôi thuộc Slytherin còn cha cậu thuộc Gryffindor nhưng hai người rất thân với nhau.
Trước đây cha cậu đã đem cậu đến nhà tôi ở một thời trong khi ông điều tra về sự biến mất đầy kì lạ của các phù thủy.
Baldr khi ấy mới 5 tuổi." – Nghĩ một lúc hắn liền bổ sung.
– "Cậu rất ngoan."
Sẽ yên lặng ngủ trong lòng tôi.
Vì muốn tôi vui vẻ mà nắm lấy tay ngón tay tôi rồi bật cười khanh khách.
Em khi ấy...!chỉ có một mình tôi.
Chris không ngờ bản thân có thể nhớ kỹ đến từng chi tiết.
Hắn đã mong chờ rất nhiều năm để có thể gặp lại cậu nhóc phù thủy nhỏ năm nào, để hắn có thể làm rõ những cảm xúc dao động trong tim.
Chris muốn biết, vì sao hắn lại nhớ thương cậu nhóc nhà hắn đến vậy.
Và có lẽ hắn sắp tìm ra được lời giải rồi.
Chris cong môi nhìn người đang ngủ trong long mình.
Một chút thảo dược an thần sẽ giúp Baldr dễ chịu hơn một chút với cơn đau ở chân của cậu.
"Nhóc con lạnh lùng.
Tôi vội vã chạy vào rừng cấm tìm em vậy mà em lại chẳng nhớ ra tôi là ai."
Người thanh niên thở dài hôn nhẹ lên trán cậu sau đó từ từ tiến vào nhà Slytherin.
.