Bệnh tình của Thiên Khởi đã có chút tiến triển. Hôm nay nó được tháo băng rồi.
Trước phòng chỉnh hình, Đông và Eric ngồi trên băng ghế đợi. Con bé vào trong cũng đã lâu, có lẽ sắp ra. Dãy hành lang không có sự yên ắng, nhưng lòng hai người con trai lắng lại. Rốt cục mọi chuyện cũng qua cả rồi.
- E hèm! - Thiên Khởi bá cổ Đông, cúi xuống. Đông quay sang, suýt chút nữa thì chạm vào môi nó. Cả hai không hẹn mà cùng đỏ mặt, cùng đẩy nhau ra - Ngồi chờ chán không? - Thiên Khởi gã đầu.
- Bình thường thôi. - Eric thản nhiên đáp, giọng không khó chịu nhưng rõ ràng là máu nóng bốc lên đầu rồi.
- Ừm. Mình về thôi. - Đông ấp úng đứng phắt dậy, người cứ cứng đờ ra.
- Em... muốn về nhà. - Khởi gợi ý - Ý em, là nhà của Yuuki và em ấy.
- Ở một mình vậy có ổn không? - Đông nheo mắt hỏi.
- Không được! - Eric thẳng thừng dập tắt ý muốn của nó.
- Đi mà, Vô Thường. - Khởi nũng nịu - Em muốn về nhà của em cơ.
- Không là không. - Anh đáp dứt khoát.
Khởi chun mũi, đôi mày mỏng nhíu lại vì bực dọc. Eric luôn chiều chuộng con bé, cho nên bây giờ không được anh chấp thuận yêu cầu, nó bực bội cũng phải thôi. Chả hiểu anh giở chứng gì nữa.
- Đông! Anh đưa em về nhà. Em muốn về nhà!! - Không làm Eric đồng ý được, con bé quay sang xà nẹo với Đông.
- Ờ... ừm. - Đông nhột - Thôi Eric, anh chiều cô bé một lần nữa đi.
- Thôi được. - Eric thở hắt ra, liếc thằng nhóc một cái sắc lẹm.
Đông chạy te te về phòng bệnh thu xếp hành lý. Khởi nhìn theo, tủm tỉm cười một mình bên ánh nhìn kỳ lạ của Eric. Anh không thể hiểu được thái độ của con bé. Bất quá, anh không thể hỏi. Khởi cười một đỗi, sau đó khoác tay Eric rời khỏi bệnh viện. Mùi este sắp làm nó viêm mũi mất tiêu rồi.
Một ngày chủ nhật đẹp trời. Gần mười giờ sáng rồi mà nắm vẫn dịu và vàng ươm, bầu trời trong xanh, cao vời vợi không một gợn mây. Nhưng tâm trạng của một người nào đó thì thật u ám.
Khởi đan các ngón tay vào nhau, chờ đợi trong khi Eric đi làm thủ tục xuất viện. Gần đây anh thường có những biểu hiện rất kỳ lạ.
- Dạo này Eric sao vậy? Ổng hay quạu quá. - Đông chọt nách Khởi, một giây sau lập tức ăn một cái tát.
- Không biết! - Con bé cau có đề phòng, tên này đùa vô duyên.
- Có khi nào ổng bị thất tình á. - Đông ôm mặt, vẫn cố nhướn mày thật gian xảo.
- Có lẽ. - Con bé đáp, cả hai cùng phá lên cười. Nói xấu sau lưng người khác cảm giác thật tuyệt, vui không tả nổi.
- Mấy ngày nay mệt quá. - Đông gãi cổ. Tên này chắc lại ở bẩn, không chịu tắm mất mấy ngày rồi không chừng.
- Ừm. Em có linh cảm không tốt, cứ như là mình sắp chết ấy! - Cơ mặt Khởi bỗng dưng co lại, đăm chiêu.
- Bậy. Mới tai nạn xong đã ảo giác rồi. - Đông ký đầu nó.
- Ái. - Con bé phồng má - Em hổng chắc . Nhưng nếu em có chuyện gì, anh chăm sóc Yuuki nha. Chị ấy... chỉ tỏ ra mạnh mẽ vậy thôi chứ thực ra yếu đuối lắm. Anh đừng có mà làm chị ấy khóc đó.
- Tất nhiên. - Đông đáp, đánh mắt vào không trung, giọng nói thâm trầm.
Con bé nói thật mà tên này cứ tưởng là đang đùa, nên lại phá ra cười. Thành ra con bé lại nhìn hắn rất kỳ cục.
Thiên Khởi không bị gãy chân nên không khó khăn trong việc đi đứng. Bất quá, Đông lại nhất định cứ không cho nó đi bằng chân. Hắn cứ đòi cõng làm con bé rất bực bội. Mới đấy, giờ lại tỏ ra cứng đầu nữa rồi. Không dùng biện pháp mạnh với tay này là không được mà.
Trên đường về, Eric không nói gì cả. Anh ngồi yên lặng, mắt nhìn xa xăm qua cánh cửa xe. Không biết giờ này Yuuki ra sao rồi. Anh rất mong ngày được gặp lại nó. Con nhóc Thiên Khởi thì cứ nói tía lia luôn mồm trong khi Đông lại đương chúi mũi bấm máy điện tử cầm tay. Bác tài xế chẳng thể hiểu nổi mấy cô cậu này đang suy nghĩ cái gì nữa.
Xe dừng trước cổng căn villa từng là nơi ở của nhóc Khởi. Con bé muốn trong thời gian dưỡng hậu thương sẽ ở đây. Dù ngoài mặt con bé không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng nó vẫn rất nhớ chị mình. Tuy trước đây có một thời gian Yuuki đã đi rất lâu rất lâu, lâu hơn bây giờ nhiều, nhóc Khởi cũng không có cảm giác nhung nhớ như bây giờ. Nó cảm thấy thật bất an.
Buổi tối hôm đó, Đông, Khởi và Eric cùng dùng bữa, sau đó lại cùng ngồi xem tivi ở nhà trước. Thời gian không chờ đợi một ai, màn đêm đen đặc dần buông xuống. Đông bảo Eric cứ về trước, vì đêm nay hắn sẽ ở đây trông chừng con bé. Nhưng Eric lại không chịu.
- Hệ thống an ninh nhà này khá chặt chẽ. Cậu không phải lo lắng đâu. Thiên Khởi ở một mình được. - Anh lắc đầu, giải thích.
- Vậy anh về trước đi, lát nữa em về.
Đông cũng lắc đầu, rồi hắn cúi xuống bế xốc thiên Khởi đang ngáy khò khò trên sofa. Con bé nhẹ tênh. Thường ngày ăn nhiều vậy mà vẫn không mập nổi. Chồng nó tặc lưỡi.
Eric khẽ thở ra. Anh rùng mình một cái rồi bỏ đi, mặc kệ Đông muốn làm gì thì làm. Dẫu sau anh cũng chỉ là một tên cận vệ, còn Thiên Khởi là tiểu thư. Anh đâu thể ngăn cản vợ chồng người ta ở bên nhau...
Đông đặt nhẹ Thiên Khởi xuống giường. Hắn vuốt lọn tóc tơ của nó sang một bên, nhìn nó trìu mến. Bình thường thì ngông nghênh ngổ ngáo là vậy, thế mà lúc ngủ lại chẳng khác gì bé mèo ngoan.
- Ngủ ngoan. - Đông cúi xuống, hôn lên trán con bé.
Ngồi thêm độ vài phút nữa, Đông khẽ khàng nhón gót khỏi căn phòng sực nức hương lan rừng. Hắn phải về nhà mà ngủ chứ.
...
0:00AM
Bùm...
Ò í e...
Đông với tay lấy chiếc điện thoại đang kêu lên inh ỏi, cứ như nó đang có việc gì gấp gáp lắm ấy. Còn việc gì quan trọng hơn giấc ngủ của Đông chứ?
- Alo? - Hắn ngái ngủ.
- Đông. Bình tĩnh nghe tui nói đây. - Bên kia lại vang lên giọng nói của Vỹ. Chợt Đông bừng tỉnh. Đoạn thoại này sao quen vậy trời?
- Chuyện gì? Đừng nói là ninja bắt cóc vợ tui nha? - Đông vui vẻ trêu.
- Ừm, đúng là chuyện của người đẹp. Nhưng không phải bị nin-ja bắt đi. - Tên Vỹ hạ giọng, nói một cách nghiêm chỉnh.
- Vậy tui đi ngủ đây! - Đông ngáp dài.
- Khoan, tui chưa có nói xong mà. - Vỹ vội kêu lên.
- Thì nói di. Nửa đêm gọi cho người khác để ca một bài trường ca kinh dị vậy à? - Đông bực bội càu nhàu.
- Ừ, kinh dị! - Vỹ gật gù, giọng vẫn đều đều - Giờ ông tới nhà riêng của người đẹp đi. Căn nhà mà người đẹp ở trước khi lấy mày đó.
- Chi vậy? Tui đang buồn ngủ muốn chết đây. - Đông quấn chăn, lười biếng hỏi lại.
- Nhà này bị nổ rồi, lửa đang phừng phực cháy sung lắm.
- Ừ... CÁI GÌ? Nói lảm nhảm cái gì vậy hả???
- Tui nói là nhà này bị nổi. Ông...
Vỹ chưa kịp nói hết câu thì đầu dây bên kia đã vang lên những tiếng tút dài vô hạn.
Đông vùng dậy, chạy như bay ra khỏi nhà, vẫn còn kipj với tay vơ vội cái áo sơ mi khoác đại vào.
Đồng hồ điểm 01:00AM