Đông báo theo Vỹ suốt buổi sáng. Tinh thần hắn vừa bắt đầu phấn chấn hơn lúc trước một chút thì lại đến lượt Vỹ vu vơ. Đông hơi bất mãn.
- Ei, thằng kia. Ông bị cái gì vậy?
- ...
- Vỹ, tự nhiên bị ma nhập hả?
- ...
- Vỹ!!! - Đông thét lớn, bức xúc đến bứt nút.
- Tui không có thằng bạn như ông. - Vỹ lạnh lùng.
- Tại sao? Tui có làm gì có lỗi với ông đâu chứ? - Đông cau mày hỏi lại. Quả thực là hắn không biết Vỹ giận vì cái gì.
- Ông là thằng tồi! Ông suốt ngày lo buồn bã mà quên mất hai đứa bạn như tụi này. Hôm bữa tui qua nhà, ông không thèm tiếp thì thôi. Tui nhờ nhắn lại, sau đó ông cũng không hề gọi điện, không hề nhắn tin, không hề hỏi han thăm nom tui đến vì cái gì. Con My mất tích, đứa bạn như ông cũng không cần biết luôn. Bạn bè với nhau, chơi với nhau bao nhiêu lâu mà vậy hả?
- Ủa? Tui nhớ là tui nhắn tin cho ông chỗ của nó ở tạm vài ngày rồi mà. Còn chưa có nhận được nữa sao? - Đông ngơ ngác hỏi lại.
- Tin nhắn? Có... nhưng của một số lạ hoắc mà!! - Vỹ cáu kỉnh.
- Số đó của một con bạn trong lớp mình, tên gì tao quên rồi. Bữa, tui hết tiền nên mượn tạm điện thoại bạn ấy nhắn qua. - Hắn giải thích.
- Huh?? Vậy làm sao ông biết chỗ của My mà...?
- Thì nó nhắn tin báo cho tui biết chớ sao!! - Đông thản nhiên đáp.
Teng...
Có cảm giác như ai đó vừa phang cục đá vô đầu mình.
Con mắt trái của Vỹ giật lia giật lịa, mặt đờ ra ngu không thể tả. Xem ra, hết tức giận cậu chàng này sẽ chuyển sang chế độ tự ái à xem.
- Bạn bè kiểu đó á hả? - Vỹ chun mũi, giận hờn nói nhanh.
Đông bật cười, đập vai thằng bạn rồi bỏ vô lớp trước.
...
Buổi trưa, khi tiếng chuông báo hiệu hết buổi vừa dứt, Vỹ lẹ làng kéo tay Đông ra khỏi lớp. Đến bệnh viện nào!!
Bảo Hiền đứng đợi Đông trước cổng trường. Cô muốn cùng với hắn đi đến một chỗ này. Các sinh viên túa ra đông đen đông đỏ. Hiền nheo mắt cố tìm bóng dáng của tên hôn phu. Hắn kia rồi, đang choàng vai bá cổ với một tên con trai nữa. Hiền vội nép đứng nép vào một bên, đánh mắt nhìn theo. Xem ra, hôm nay không thể đi chung rồi.
Cô đã định quay về nhà, chờ Đông về rồi đi sau cũng được. Bây giờ, trông hắn có vẻ có việc bận và gấp gáp lắm. Nhưng cô nàng vừa xoay người đi thì hình dáng ấy đã đập vào mắt Đông. Bóng dáng đó, dù có trải qua vài kiếp nữa Đông cũng nhất định nhận ra. Hắn to tiếng gọi giật ngược Hiền lại.
- Bảo Hiền!! Đông ở đây nè.
Vỹ ngạc nhiên nhìn theo. Trông cô bé đó có vẻ quen quen. Dường như cậu đã gặp cô ấy ở đâu đây rồi thì phải. Hiền quay mặt lại, Đông dứt khỏi Vỹ, chạy nhanh về phía người đẹp. Bạn bè thế đấy, thấy gái là tươm tướp. Đồ trọng sắc khinh bạn, xớ!
- Hiền tìm Đông có việc gì hả?
- Ừm, có một chút. Nhưng cậu đang bận thì phải? - Hiền đánh cái nhìn sang Thế Vỹ, anh chàng đang một tay đút túi quần, một tay vác cặp đủng đỉnh đi tới, mồm huýt sáo vang.
- Giờ Đông tới bệnh viện thăm bạn. Hiền đi chung đi. - Hắn mời mọc.
- Ai vậy? - Vỹ chun mũi, nói chen ngang vào.
- Phạm Bảo Hiền. - Giọng cô đanh lại, phun cái tên mình ra khỏi cửa miệng thật nhanh.
- Bảo Hiền sao? - Vỹ kinh ngạc tột cùng, quay sang Đông, lắp ba lắp bắp - Cô... sao có thể...??
- Chuyện dài lắm, đến bệnh viện trước đi, tui tám à nghe.
Đông không bào chữa chi cả. Dù gì thì cũng phải nói chuyện này cho hai đứa bạn biết, chứ đâu thể giấu mãi được. Mất công tên Vỹ lại kỳ kèo "Bạn bè kiểu đó hả?" rồi giận lẫy nữa thì khổ đời. Vỹ nheo mắt nhìn Bảo Hiền... Xung quanh cái tên BẢO HIỀN ấy có quá nhiều bí mật. Bảo Hiền trước đây đã quá đủ bí ẩn và ảo diệu rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm một Bảo Hiền khác nữa. Cuộc đời thật là nhiều điều rắc rối. Ôi cái cuộc đời này...
1:00PM, bệnh viện Thành phố.
Vẻ mặt của Vỹ và My đơ ra như cây cơ. My suýt nữa thì ngất đi khi nghe được hung tin. Cô dường như không tin vào tai mình nữa, đồng tử mắt co lại, khóe ướt mi cay, lệ đẫm nhòa.
- Không... không thể nào... không thể nào đâu! - My lắc đầu liên tục, gương mặt thất thần trắng bệch.
Tuy làm bạn với nhau chưa được bao lâu nhưng Tố My thực sự cảm thấy rất đau lòng trước hung tin về Thiên Khởi. Cô nương này mặc dù bình thường luôn thể hiện bản thân mình là một badgirl chính công, thực ra lại thật khác.
Vỹ không mấy để ý đến cô bạn thân đang dở khóc dở mếu. Ánh mắt cậu dán chặt vào cô gái tên Phạm Bảo Hiền vừa mới xuất hiện kia. Nếu tất cả những gì Đông nói đều là sự thật, nếu cô nàng Bảo Hiền này đã để cho cô em gái của mình biến thành vị hôn thê giả mạo trong lễ đính hôn thì quả là một tội ác.
Eric huých Đông, hất mặt ra hiệu cho hắn đi theo mình, rồi đứng dậy bỏ ra trước. Đông lưỡng lự nhìn Bảo Hiền. Cô gật đầu đồng ý, kín đáo liếc theo bước chân Eric. Đông theo Eric rời khỏi phòng bệnh.
- Những điều đó đúng là sự thật? - Vỹ nheo mắt, đặt nghi vấn thêm lần nữa. Hiền gật thay cho lời đáp. Cô chăm chú nhìn vào Tố My, nhìn chăm chú một cách lạ thường. Cô không thể không tò mò.
- Đó là Tố My. - Vỹ khẽ giải thích - Là bạn thân của Bảo... à, của Thiên Khởi. Cho nên...
- Ông im đi!! - My gắt gỏng. Cô nàng ngồi nhỏm dậy, hai tay chống xuống thành giường nhấc lưng lên, ánh mắt căm thù xoáy sâu vào Bảo Hiền.
- Không cần bức xúc vậy đâu. - Hiền điềm tĩnh chen vào.
- Là chị gái mà suốt ngày bỏ bê em của mình. Mày thậm chí còn chẳng quan tâm đến cảm giác của con bé nữa!! - My phẫn nộ - Mày xứng làm chị nó sao?
Khi nói những lời này, My nghĩ đến hình ảnh Thiên Khởi mỗi khi nhắc đến cái tên Yuuki. Trông con bé rất hạnh phúc, rất tự hào và mãn nguyện. Vậy mà chị nó thì sao? Xem đi! Dã tâm hơn toàn ác thú. Hiểu lầm to rồi. Hoàn toàn là hiểu lầm to. Nhưng Bảo Hiền chẳng buòn giải thích.
Trong khi đó, ở ngoài hành lang.
- Anh sắp phải đi rồi. - Eric thở hắt ra, dãy ghế chờ càng thêm ảm đạm.
- Đi đâu? - Đông sửng sốt - Sao lại đi nữa vậy?
- Anh đến Sin để làm rõ vài chuyện, sau đó sẽ đến Beclin.
- Là Đức sao? Anh sẽ làm gì ở đó?
- Bí mật. Có lẽ tôi sẽ đi lâu đấy. - Eric cười.
- Khoảng sáu tháng không? - Thằng cu nhăn nhó.
- Chắc hơn. Tôi muốn nhờ cậu một việc. - Anh thăm dò ý trước.
- Chuyện gì, anh cứ nói. - Đông gật.
- Thực ra... anh muốn tự mình bảo vệ tiểu thư, nhưng tôi không thể. Cậu giúp anh chăm sóc cho cô ấy. Mặc dù lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng trong lòng Yuuki rất dễ lung lay, rất yếu đuối.
- Anh nói y hệt Thiên Khởi. - Giọng Đông trầm hẳn xuống - Anh hiểu hai chị em nhà đó thật.
- Một chút. - Anh cười hiền hòa. Ấy là lần đầu tiên anh trưng bộ mặt thánh thiện đó trước mặt người khác ngoài hai chị em Yuuki - Cậu cố gắng đừng để cô ấy phải khóc. Anh tin, chỉ cần cậu cố gắng nhiều hơn một chút thì cô ấy sẽ mở lòng mình ra thôi.
- Đừng nói là anh thích Bảo Hiền nha? - Đông chợt nghĩ ra, hắn trừng mắt, sừng sộ nạt Eric.
- Haha, đã từng!
...
Eric quay gót bỏ đi sau khi nói lời từ biệt với Đông. Anh không muốn để Bảo Hiền biết lúc mình đi, còn sau đó thì sao cũng được. Lòng anh chợt dâng lên một nỗi thương cảm lạ lùng vô hạn.