Bảo Hiền sững sờ, toàn thân đơ ra. Các tế bào giác quan của cô dường như không hoạt động trong phút chốc. Hình như... cô vừa nghe nhầm.
- Em gái... là ai? - Giọng cô run run.
- Con bé tên là Arita Skii, là em gái cùng cha khác mẹ với con. - Lão gia từ tốn đáp. Ông đọc được cái hoảng hốt trong ánh mắt của con gái.
- Skii? Em cùng cha khác mẹ sao?
Phạm lão gia đúng là đã đưa Hiền đi hết từ bất ngờ này sang đến bất ngờ khác. Ý muốn của ông không rõ ràng chút nào.
- Vậy, bữa tiệc hôm nay là để công bố thân phận của mẹ con đó sao? - Bảo Hiền trở về thái độ bình thản. Cô lập tức đáng ghét hơn.
- Chỉ Skii thôi. Con bé đã không còn mẹ nữa rồi.
- Ngài nói với tôi điều đó để làm gì? - Hiền đứng bật dậy.
- Ba chỉ mong con coi nó như em gái, đối xử với nó giống như với Thiên Khởi là được... - Ông hạ giọng, nói như năn nỉ.
- Tức là, Ngài đang bù đắp cho tôi sao? Lấy đi của tôi một đứa em, nên bây giờ đền lại cho tôi một đứa khác? - Hiền nghe giọng mình trầm và lạnh, tàn nhẫn hỏi. Ánh mắt cô xoáy sâu vào làm tim ông đau nhói.
- Con đừng xem các em như đồ vật. - Ông cũng lạnh lùng không kém gì con gái - Ba đã nói rồi, ba không hại chết Thiên Khởi.
- Ngài không phải biện minh với tôi. - Cô dửng dưng. Đôi khi thái độ của cô rất tàn nhẫn và khó hiểu.
Bảo Hiền quay lưng bỏ đi trong tức tối. Lúc này cô không muốn nói thêm bất cứ điều gì với lão già nữa. Đợi đến lúc tìm ra chứng cứ, cô sẽ đập bẹp ông già như đập gián. Hiền chỉ sống vì nhóc Khởi mà thôi. Di nguyện của mẹ là muốn hai chị em chăm sóc tốt cho nhau.
Vidia không lấy gì làm lạ khi thấy vẻ mặt thản nhiên của Yuuki. Vid hiểu cô bạn quá mà, nên Vidia vẫn đoán được tâm trạng tức giận của Yuuki thông qua ánh mắt. Hẳn là hai cha con đó vừa cãi nhau một trận ghê gớm.
Bảo Hiền, mặt hầm hầm, bước mạnh ra ngoài. Cô muốn lập tức rời khỏi nơi này, càng sớm càng tốt. Vidia trốn một góc nhìn theo, đôi môi khẽ cong lên. Vẻ mặt và hành động của Hiền chẳng ăn khớp gì với nhau cả.
Sự xôn xao xào xáo say sưa xí xa xí xọn lập tức xí xóa khi Phạm lão gia bước ra ngoài đại sảnh. Bên cạnh ông là một cô gái trẻ, đương đi song hành và khoác tay ông một cách thân mật. Thân mật chứ không hề là tình tứ. Vidia nhận ra đó không phải là một cặp nhân tình của nhau. Có trò vui gì đây nhỉ?
"Ái chà chà... có khi nào Yuuki là vì cô gái đó mà tức giận nhỉ?"
Xem ra Vidia không có ý thắc mắc gì cho lắm. Cô nàng nheo mắt thăm dò. Cô gái đi kế bên Phạm lão gia trông quen quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải.
...
Thời gian thấm thoắt trôi qua. Cuối cùng rồi cũng đến ngày tựu trường. Bảo Hiền sắp xếp làm hồ sơ giả cho cả Vidia nữa. Cả hai cùng học chung một lớp. Tình cờ, lại cho lớp với cả Đông và Vỹ. Xem ra, có người chắc chắn rất vui mừng rồi đây.
Vidia không tỏ vẻ quan tâm nhưng trong lòng cũng có chút ngạc nhiên. Từ năm mười hai tuổi đến giờ, cô mới được đi học lại. Trường lớp bây giờ còn khang trang gấp vài lần so với hồi đấy nữa. Bất quá, cô nàng lại quên mất cô sinh sống và học tập ở một quốc gia khác, còn đây lại là một quốc gia khác nữa.
- Đừng quan tâm đến chuyện gì nữa. - Hiền ho húng hắng - Tạm thời BYAA chưa thể tìm được cậu đâu.
- Ừm. - Vidia gật đầu, nhoẻn miệng cười khoe hàm răng đều tắp.
- Vậy cậu sẽ ở chung với mình hay ở khách sạn?
- Hotel à? Thôi, chung nhà đi. - Vidia búng tay tanh tách, quyết định nhanh.
Bảo Hiền gật đầu. Cô đương định quay đi tìm Đông, thông báo cho hắn biết việc Vidia sẽ ở chung nhà luôn, bảo hắn lúc về chú ý sắp xếp thêm một phòng tử tế. Vidia định lên tiếng nói thêm gì đấy, nhưng nghĩ sao rồi lại im lặng. Có lẽ... chưa phải là lúc.
Buổi tối, thay vì ở nhà, Bảo Hiền đưa Vidia đến bar Sky-G. Vidia khá nhốn nháo, thích nhất là những nơi ồn ào như thế này. Bắt cô phải đêm nào cũng chôn chân ở nhà, chắc chắn sẽ không chịu nổi mà chết vì buồn chán mất thôi. Hơn nữa, bây giờ Eric không còn ở đây. Dẫu sao Bảo Hiền cũng từng là người quản lý giấu mặt, bây giờ xuất hiện công khai cũng chẳng mất đi miếng thịt nào. Thôi thì tiếp tục công việc dang dở này cũng đặng.
- Chào cậu. - Vidia mỉm cười thân thiện với Tố My.
- Chào. - My gắt gỏng đáp lại. Cô vốn là người không lễ độ như thế đấy.
- Mình nghe nói, cậu là bạn thân của Thiên Khởi?
My cau mày. Cái tên Thiên Khởi nghe làm sao thật xa lạ quá. Đúng ra, trước đây cô gọi con bé đó là Bảo Hiền, không ngờ cái tên Bảo Hiền lại thuộc về cô nàng Yuuki đáng ghét kia. Càng nghĩ càng thấy lùng bùng. Vidia nhanh chóng đoán được tâm trạng của My, nói tiếp.
- Mình là bạn của Yuuki, cũng là chị của Khởi. Sau này, nhờ cậu giúp đỡ.
- Tại sao tôi phải giúp đỡ mấy người? - My sỗ sàng, quắc mắt nhìn Vidia hung tợn.
- Calm down! - Vidia nhếch khóe môi - Con gái của Ngài đại sứ sao lại thô lỗ như vậy chứ? Lợi dụng mâu thuẫn giữa cha con mà làm ông ấy mất mặt sao? Thế thì thật là không tốt đâu đó nghe!
Trông Vidia không có vẻ gì là hù dọa, chỉ là hai người bạn gái ngồi lại với nhau, trò chuyện tâm tình thôi. Nhưng sao My lại cảm thấy rùng mình. Cô gái này, cách nói chuyện sặc mùi kinh dị... thực ra là ai? Vid lại nhếch mép. Gương mặt xinh xắn của Tố My thoáng biến sắc. "Mâu thuẫn" mà Vidia nhắc đến là một miền ký ức đáng sợ và nhục nhã. Làm sao cô gái xa lạ này có thể biết được trong khi mà My đã cố tình ếm nhẹm đi với người đời chứ?
- Thực ra... mày là ai? - Giọng My run run.
- Tôi... - Vid cười mỉa mai - ... là thần chết!
Tố My trợn tròn mắt nhìn cô nàng đối diện, nói chuyện cứ như đùa. Hay cô ta đang đe dọa My, muốn My phải làm cho cô ta việc gì? Sặc mùi đe dọa, chết chóc, Vidia đặt tay lên vai My, thông cảm hỏi.
- Sau này, cố giúp nhau nhé? - Đôi bờ môi căng mọng kia lại cong lên một lần nữa. Ánh mắt của Vidia bỗng trở nên sắc lẻm như muốn cứa vào cổ My một nhát áu tuôn ra. Không đợi Tố My cho câu trả lời, Vidia đứng dậy bỏ đi nhanh chóng như lúc đến. Có lẽ cô nàng này nguy hiểm hơn vẻ ngoài non choẹt của mình. Và có lẽ có hơn cả Yuuki không chừng?
"Nó là ai chứ? Làm sao mà biết được...?"
Tố My hoang mang tự vấn. Cô gái đến nhanh tự gió thoảng, mà đi cũng nhanh trong chớp mắt, không có vẻ gì là đang nói dối chỉ để hù dọa. Nhưng... đến cả mẹ của Tố My cũng không biết được mâu thuẫn giữa hay cha con là gì.. thì làm sao mà cô gái đó có thể nắm được thông tin? Ash!!
Đôi khi, Vidia cảm thấy thật tự vào về bản thân. Ngay cả Eric cũng nằm dưới cơ của cô, chẳng còn gì để mà nói nữa. Vidia, có lẽ chỉ thua hai người. Một là BYAA - cha ruột của cô. Người còn lại, chính là Yuuki.
Thật ra Eric cũng khá lợi hại. Tuy anh thường có những biểu hiện khá rõ ràng, nhưng nếu không để ý thì sẽ không thể nào đoán ra được những suy nghĩ trong anh. Bất quá Vidia lại có thể đọc được tâm trạng của con người này. Bất cứ ai cũng dễ dàng bị cô đoán trúng... Chỉ có Yuuki là rất hiếm khi.
Nói tóm lại, đây cũng không phải là lúc để khoe tài. Mục đích của Vidia khi tiếp cận với Tố My là gì, cô cũng không biết rõ nữa. Chỉ có thể nghĩ đến mình sẽ có lúc cần đến cô nàng đó, thế là Vidia làm tới. Cô mở điện thoại, bấm số. Chuông đổ thật lâu, thật lâu.
- Young lady, what do you want from me? - Giọng nói ồm ồm như của một gã đàn ông trung niên vang lên ở đầu dây bên kia.
- Carry out an investigation about the girl whose name's Phuong To My. Concentrate on her contradiction with her dad.
- Ok. I'll be back soon.
- Oh, continue. Kimura's pany... the girl who appear that night, who is she? - Vidia chợt nhớ ra còn một vấn đề cô chưa thể giải quyết.
Tiếng nhạc xập xình không át đi được tiếng nói của cô do tập trung quá cao độ. Vidia bình thường vô tư là thế, có ai ngờ cô cũng có khi nghiêm túc thế này được chứ? Quả là bất bình thường.