Trên sô pha, Đông dựa người trong lòng Nghĩa, ti vi mở trận đấu của hai đội liên minh mà Đông thích nhất nhưng Đông có vẻ không quan tâm lắm, mắt lim dim đem đầu say mê dụi vào ngực Nghĩa.
Nghĩa được như vậy khoan khoái vô cùng nhưng cũng cảm nhận được sự bất ổn trong lòng Đông.
"Đông Đông, cậu có chuyện gì sao?", Nghĩa ấm áp bên tai Đông.
"Ngực cậu dựa thật thích", Đông lúc nào cũng phớt lờ sự bất thường, không muốn Nghĩa phải lo lắng.
"Cậu đúng là không bình thường", Nghĩa bóp hai gò má láng mịn của Đông lắc qua lắc lại.
Đông bật dậy, tinh nghịch nhìn chằm chằm vào ngực Nghĩa: "Nếu được dựa như này hoài thì tốt biết bao.
Hay là tôi cắt ngực cậu mang về cất nha"
Nghĩa giả bộ hoảng sợ, làm động tác che ngực: "Cậu cắt ra sẽ không bảo quản được, hỏng rồi thì không có mà dùng nữa đâu.
Tôi lúc nào chả dính lấy cậu, ngực tôi cậu vẫn toàn quyền sử dụng chứ có ai tranh đâu".
Đông nhào tới gặm ngực Nghĩa một phát, Nghĩa vừa đau vừa nhột, giãy giụa loạn xạ nhưng không nỡ hất Đông ra, còn cố giữ ngực cố định một chỗ để Đông dễ cắn.
Lát sau Đông nhả ra, trên ngực Nghĩa đã hằn đậm dấu răng.
Đông thích thú găm đầu vào dấu răng cọ xát tựa như một chú mèo.
"Nếu có việc gì cậu có thể nói với tôi mà", Nghĩa ôn tồn vuốt mái tóc đang hăng say chuyển động trên ngực mình.
Đông ngẩng mặt lên, chăm chú nhìn gương mặt không góc chết đang lộ vài nét lo lắng.
"Dù tôi có giết cậu, cậu vẫn sẽ bên tôi đúng không?", Đông trầm giọng hỏi lại câu hôm trước Nghĩa đã từng nói.
Nghĩa không chút đắn đo, dõng dạc trả lời: "Đúng vậy"
"Vậy tôi sẽ giết cậu", Đông bật dậy, nhổm người về phía phòng bếp.
"A A A A, không được không được", Nghĩa hốt hoảng nắm tay Đông giật mạnh trở lại.
"Sao thế? Đổi ý rồi à?", Đông nhếch môi giả vờ xem thường.
"Cậu đợi tôi viết di chúc đã, tôi chưa sang tên hết cho cậu", Nghĩa đứng dậy hướng về phòng ngủ.
Lần này đến lượt Đông giật Nghĩa lại, xô thẳng lên ghế sô pha.
"Đồ điên", Đông lườm Nghĩa một cái, lại lao vào ngực săn chắc cọ hăng say.
Buổi tối sau khi đi dạy về, Đông vào phòng tắm, Nghĩa ngồi đàn hát một mình.
Điện thoại Nghĩa rung lên vài cái, mở ra là tin nhắn zalo từ một tài khoản lạ.
Nghĩa lặng người, máu dồn về não liên tục khiến mặt Nghĩa đỏ lên từng chút một.
Trên màn hình điện thoại là hình Đông và Thế Anh đang uống nước cùng nhau, lại là những khoảnh khắc rất vui vẻ.
Thế Anh kéo ghế cho Đông, Thế Anh nắm tay Đông, Thế Anh hồn nhiên chạm vào nơi đó của Đông...!tất cả như một phát súng bắn thẳng vào tim, vỡ nát.
Bao nhiêu chuyện gần đây chảy ào ạt vào đầu Nghĩa.
Đông không bao giờ thừa nhận mối quan hệ giữa hai người, Đông nhất quyết không cho Nghĩa chịch, Đông cứ mờ mờ ám ám...
Cậu ta vốn không xem mình là gì, còn lưỡng lự để thuận lợi tìm hiểu người khác.
Càng nghĩ cơn phẫn nộ bên trong Nghĩa càng dâng cao ngùn ngụt, sắc mặt tối đen tỏa ra âm khí chết chóc.
Đông tắm xong, thấy Nghĩa đang sững sờ cầm điện thoại bèn lại xem thử.
Một cơn gió lạnh lùa qua, Đông chết lặng, loại tình ngay lý gian này có nói đến gãy lưỡi núi lửa đại nhân cũng sẽ không tin.
Đông nhìn sắc mặt của Nghĩa, trong lòng tự nhiên náo loạn một trận.
"Cái này là sao?", giọng Nghĩa vẫn trầm nhưng lại mang luồng khí lạnh buốt.
"Như cậu thấy đó, tôi cùng Thế Anh đ..."
Nghĩa đập bàn phát ra âm thanh chấn động cả căn phòng.
"Cậu cùng Thế Anh? Cậu không có quan hệ gì với hắn thì có thể cùng hắn làm gì?", Nghĩa lớn tiếng.
"Cậu làm gì căng vậy? Chỉ là uống nước thôi mà", Đông bị tiếng đập bàn và tiếng quát làm nóng người.
"Cậu ở quán uống nước người khác có thể chụp được chứ cậu cùng hắn đi đâu chịch có thể để cho người khác chụp à?"
Nghe những lời này Đông cũng không bình tĩnh được nữa, cố rống họng to hơn Nghĩa: "Tôi chịch đấy thì sao? Cậu đừng có quy chụp người khác như vậy.
Cậu coi tôi là điếm hay sao gặp ai cũng chịch?"
"Cậu muốn tôi coi cậu là gì khi cậu sau lưng tôi giao du với người khác?", Nghĩa ngày càng không kìm chế được nữa.
Lúc này điện thoại của Đông reo chuông, Thế Anh gọi đến.
"Là hắn?", ánh mắt Nghĩa hung hãn hướng về Đông.
Đông không thèm trả lời, vẫn đứng im thở ra những hơi tức giận.
"Đúng lúc lắm", Nghĩa cầm điện thoại lên, mở loa ngoài.
Giọng Thế Anh lập tức vang lên: "Làm tình cùng cậu thật tuyệt, ngày mai tiếp tục chứ?"
Một giây sau, chiếc điện thoại vỡ tung dưới nền nhà.
Ánh mắt của Nghĩa như một ngọn lửa muốn nuốt chửng lấy Đông, hai bàn tay nắm chặt đến run cả người.
"Cậu còn gì để nói không?", giọng Nghĩa không còn cứng cáp được nữa, trán cũng hằn lên những gân xanh ghê rợn.
"Không"
Đông triệt để không muốn nói thêm.
Nghĩa đã hoàn toàn không còn tin nữa thì nói để làm gì.
"Tôi đối với cậu không đủ tốt sao?", Nghĩa gầm lên, dập mạnh người Đông vào tường.
Mắt Nghĩa ngập trong màu đỏ của những đường gân tức giận, bao nhiêu phẫn nộ đều dồn ra như muốn xoáy nát mặt Đông.
"Hắn có gì tốt hơn tôi?", Nghĩa hét lớn.
Hai mặt cách nhau chưa đến một ngón tay, sát khí trực tiếp phả thẳng vào Đông.
"Mọi thứ, được chưa? Tôi nói cậu không tin thì hỏi làm gì? Muốn nghĩ thế nào là quyền của cậu", mặt Đông đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm trên trán.
"Cậu muốn tôi nghĩ thế nào đây? Tôi còn nghĩ cậu nhớ tôi nên chạy qua, thì ra đi chịch về mệt mỏi ghé qua chỗ tôi nghỉ chân.
Muốn tôi nghĩ cậu trong sáng đi chịch với người khác? Muốn tôi nghĩ xem ngày mai cậu sẽ tiếp tục chịch ở đâu đó hả?"
"Đúng.
Tôi là một thằng đĩ như vậy đấy.
Cậu kinh tởm tôi đi", Đông cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, ngày càng tức giận theo Nghĩa.
Nghĩa không nhịn được tung một đấm long trời lở đất.
Nắm đấm xoẹt bên má Đông, găm thẳng vào tường.
Đông có thể cảm nhận được vừa có một vệt gió lướt qua, sau đó là vách tường phía sau hơi rung lên.
Đông nhếch môi thái độ khinh thường: "Còn tiếc thương thằng đĩ này sao?"
Lời nói vừa dứt, Đông quét một đấm không khoan nhượng vào mặt Nghĩa.
Nghĩa đã ăn không ít đấm của Đông, nhưng lần này là một cảm giác đau đớn, chua xót đến tận trong tim.
Môi Nghĩa run run vài cái, tựa như muốn nói gì đó nhưng ngập ngừng không thể mở miệng được, hai mắt đỏ ngầu quay mặt đi ra cửa.
Đông chịu không được, vội chạy theo níu tay Nghĩa lại.
"Buông ra", Nghĩa lạnh lùng.
"Cậu đừng như vậy", Đông nắm chặt tay Nghĩa kéo vào.
"Nếu tôi không đi tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu", Nghĩa hất mạnh tay Đông, bước nhanh ra cửa phóng xe mất hút.
Đông sửng một lát rồi quỵ xuống sàn, toàn thân toát ra một thứ khí lạnh rợn người, mỗi hơi thở đều khó khăn.
Cậu thất vọng, thất vọng vì một người cậu luôn tin tưởng.
Tại sao cậu không tin tôi?
Cậu thật sự xem tôi là loại người như vậy sao?
Trong lòng Đông mọi thứ đều sụp đổ, cảm giác uất nghẹn dâng trào, lồng ngực tức từng cơn đau nhói, mắt đỏ lên ngấn lệ nhưng Đông nhất quyết ngẩng mặt lên, hít thật sâu không để rơi một giọt nước mắt nào.
Đông gượng dậy, đóng cửa, sau đó tự nhốt mình trong phòng không hề ló mặt ra nửa bước.
Điện thoại đã bị đập nát, Đông không thèm sửa, cứ thế tự cách li bản thân với thế giới bên ngoài.
Đêm hôm đó, Đông chỉ là đau đớn vì thất vọng nhưng sang ngày hôm sau, một thứ cảm giác kinh hoàng hơn bao phủ lấy Đông: nỗi nhớ.
Đông cố ý nhốt mình trong phòng để hạn chế hoạt động đồng nghĩa với việc sẽ hạn chế nỗi nhớ trong lòng.
Lâu nay, mỗi cử chỉ hành động của Đông đều gắn với Nghĩa, cậu sợ bước chân ra đường sẽ nghĩ về Nghĩa, cậu sợ đi học đi ăn đều sẽ nghĩ đến Nghĩa nhưng cậu không nhận ra rằng, dù ở trong phòng, trên giường, làm bất cứ việc gì dù là nhỏ nhất, hình bóng Nghĩa vẫn ở bên cạnh.
Mấy ngày nay, Đông sống một cuộc sống không có ánh sáng, mỗi ngày chỉ vô thức nhai những thứ còn sót lại trong phòng, cũng là do Nghĩa mua, sống lay lắt trong gian phòng kín, nói đúng hơn là co ro trong một góc phòng không hề dám bước chân lên giường.
Khái niệm không khí trong lành đối với Đông đã bị xóa sổ, mỗi ngày Đông đều ngồi một góc tối để nỗi nhớ mặc sức dằn vặt, mỗi lần nhớ đến Nghĩa lại đau đớn vô cùng.
Chẳng phải cậu nói sẽ không để tôi phải nhớ cậu sao?
Chẳng phải cậu nói cậu sẽ không rời xa tôi sao?
Cậu không tin tôi cũng nên chứng minh rằng tôi có thể tin cậu đi chứ.
Đông cố gắng hít những hơi thật sâu, kìm nén những tâm tư chực trào ra, cậu sợ rằng một khi đã không kìm được cậu sẽ thật sự gục ngã.
Sau khi trở về, tâm trạng Nghĩa vẫn luôn hằn học.
Cậu không thể chấp nhận được việc Đông lén lút sau lưng mình quan hệ với Thế Anh.
Văn Vũ không cần nghĩ cũng biết biểu hiện của Nghĩa do ai mà ra.
"Sao cậu ta có thể xuống tay như vậy?", Văn Vũ chấm thuốc chống sẹo lên khóe môi Nghĩa.
Nghĩa không trả lời, di chuyển ánh mắt đằng đằng sát khí về phía Văn Vũ.
Gương mặt Văn Vũ không chút biến sắc, tiếp tục đào sâu: "Ba ngày rồi đấy.
Cậu không định gặp Đông nữa sao?".
Nghĩa nhắm mắt lại, cơ bản câu trả lời này không thể nhìn thẳng mà nói được.
"Không"
"Tôi không biết phía Đông thế nào nhưng tôi biết cậu sẽ thiệt thòi đấy", Văn Vũ cười nhẹ.
"Tại sao?"
"Đông đã nghĩ ra rất nhiều kế hoạch phát triển chung cư, cuộc họp hôm qua hầu hết là ý của cậu ta.
Nếu không thật sự lo cho cậu thì cậu ta tổn hao tâm sức như vậy vì cái gì? Cậu mất một người quan tâm đến mình như vậy không phải là chịu thiệt sao?"
"Anh đang ủng hộ cậu ta à? Anh không biết gì trong chuyện này đâu", Nghĩa gầm gừ.
Văn Vũ khẽ lắc đầu, buông một câu bâng quơ trước khi rời đi: "Có lẽ đau lòng lắm".
Lời này của Văn Vũ khiến lòng Nghĩa chợt thắt lại.
Rốt cuộc là nói ai?
Nghĩa bận suy nghĩ, ánh mắt có phần dịu đi.
Nghĩa nóng lên vốn chỉ biết đến cảm xúc của mình, bây giờ mới ngẫm đến Đông.
Lúc đó cậu ta kéo mình lại, có lẽ đã ân hận lắm rồi.
Nếu Đông Đông bị xước một miếng chắc chắn mình sẽ xót xa lắm.
Lần này người bị đánh là mình chắc hẳn cậu ta sẽ phải rất đau lòng.
Nghĩ đến cảnh Đông buồn rầu Nghĩa chợt quên đi chuyện Thế Anh, một cảm giác nao lòng.
Nếu Đông Đông theo người khác một phần là do mình không tốt, việc mình cần làm là giữ cậu ta ở lại chứ không phải tự nguyện nhường cậu ta cho người khác.
Nghĩa đắn đo một hồi, dù đau lòng nhưng vẫn quyết định không đến tìm Đông.
Cậu làm ra việc sai trái như vậy cũng nên biết tự nhận lỗi.
Lần này tôi phải nghiêm khắc với cậu một chút.
Nghĩa xem đây là hình phạt nhỏ để răn đe Đông nhưng cậu không biết rằng, ở một nơi khác, bảo bối của cậu đang bị dày vò tinh thần đến nghẹn lòng, cũng không nghĩ rằng việc làm này có thể sẽ đẩy Đông xa cậu mãi mãi..