Đông mệt mỏi nằm sấp trên giường, phơi ra tấm lưng trần gợi cảm.
Trước đây Đông từng tập huấn nhiều ngày đêm trong rừng nhưng cũng không cảm thấy tổn hao sức lực như hôm nay, không biết là do hậu quả của Thế Anh để lại hay do chính bản thân cậu đã dần bị tha hóa bởi sự chìu chuộng.
Nghĩa nằm kế bên đọc tin tức, vừa nhìn thấy làn da trắng nõn của Đông liền bị mị hoặc.
Nghĩa đưa tay vuốt ve vài cái cảm nhận sự láng mịn, dục vọng bị kiềm hãm bao lâu nay nhanh chóng trỗi dậy.
"Đông Đông, chúng ta về chung cư rồi này", Nghĩa ân cần xoa lên tấm lưng trơn tru, ghé sát tai Đông thì thầm.
Một cơn gió lùa qua khiến Đông lạnh người.
Đông vờ như không hiểu Nghĩa đang nói gì, giả ngu một cách chân thật: "Ừ, tôi có nói là bãi rác đâu"
"Tôi có thể đáp ứng nguyện vọng của cậu rồi", tay Nghĩa vẫn không ngừng mơn trớn làn da gợi dục, đại thần công đã cứng ngắc bên dưới cố xuyên qua lớp quần mỏng của cả hai để ma sát vào bờ mông căng chắc.
Đông sợ hãi vùng vẫy nhưng Nghĩa đã nhanh chóng nằm đè lên trên, đem răng cắn nhẹ vào tai Đông, phả vào những làn hơi nóng hổi phiến tình.
Đông nằm sấp trên giường đầy hoang mang, cậu không còn nhớ lý do lúc trước mình đòi làm việc này, trong lòng hoàn toàn là lo sợ.
Nghĩa rê lưỡi từ tai xuống cổ, kích thích Đông bằng sự am tường của mình.
"Tôi phải đi tắm", Đông nhắm chặt mắt, vượt qua khỏi những khoái cảm Nghĩa đang dồn dập vào mình.
"Chẳng phải lúc nãy cậu đã tắm rồi sao?", Nghĩa nới lỏng lực trên người Đông.
"Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ", Đông vùng dậy chạy thẳng một mạch vào phòng tắm bỏ lại Nghĩa tiu nghỉu với đại thần công đang hừng hực sức chiến đấu.
Đông thật sự không hiểu nỗi bản thân mình.
Hôn cũng đã hôn, động chạm xác thịt cũng không ít lần nhưng việc tiến thêm một bước quả thật cậu không thể thông suốt.
Giữa hai thằng con trai, động chạm xác thịt có thể miễn cưỡng gọi là do nhu cầu tuổi sung mãn, hôn nhau thì có chút bất thường nhưng nếu nhiều hơn nữa thì rõ là một trời bất thường.
Vừa rồi Đông bị chấn động tâm lý quá mạnh nên mới nói ra mấy câu sai trái đó, giờ mọi thứ đã bình thường, lý trí của Đông không muốn thỏa hiệp với việc này chút nào.
Hồi lâu không thấy Đông ra, Nghĩa bắt đầu sốt ruột.
Nghĩa gõ cửa phòng tắm không có động tĩnh gì, gọi Đông cũng không có dấu hiệu hồi đáp.
Nghĩa nóng mặt tìm chìa khóa phòng tắm, bao nhiêu dục vọng đều đã tan biến.
Nghĩa bước vào thấy Đông đang nằm trong bồn tắm ngủ ngon lành trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.
Làn nước nóng bên dưới bốc hơi lên hỗ trợ cơ thể Đông tuyệt đối thư thái, gương mặt tuấn mỹ giãn ra trông rất bình yên.
Nghĩa không nỡ gọi Đông dậy đành khom người bế cậu nhóc cao lớn trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng lau khô người Đông, không quên nhìn ngắm cơ thể mình luôn khao khát.
Vừa nhìn một chút, đại thần công bên dưới bắt đầu rục rịch.
Nghĩa lập tức vén mền che người Đông lại thở hổn hển, cậu sợ không làm chủ được mình sẽ tổn hại đến Đông.
Nghĩa hôn nhẹ lên bờ môi căng hồng, ôm bảo bối vào lòng ngủ thật ngon giấc.
---
Ngày thi môn làm bánh cũng đã đến.
Đông có giấy xác nhận của bệnh viện kèm theo chút nhan sắc đã lay động được cô giáo xinh đẹp đặc cách cho cậu qua môn dù không biết bất kỳ công đoạn nào của việc làm bánh.
Bài thi cuối kỳ là bánh kem, một trong những loại bánh Đông thích nhất.
Thật ra mà nói, bánh quy, bánh su, cupcake, tiramisu...!đều được Đông ưa chuộng.
Trong lúc mọi người hí hoáy với kiệt tác của mình, tấm lòng từ bi của Đông đột nhiên trỗi dậy mãnh liệt.
Đông nhiệt tình hỗ trợ Nghĩa mặc cho sự "khách sáo" của đối tượng.
"Đông Đông, tôi thật sự có thể tự làm mà.
Cậu ra ngoài chơi đi, lát nữa sẽ có ăn thôi", Nghĩa cố gắng xua đuổi một cách nhẹ nhàng nhất.
Đây là bài thi cuối kỳ, nếu cứ để tên nhóc này nhúng tay vào không biết cậu có thể mang gì lên cho cô chấm.
Nghĩa sống trên đời hơn hai mươi năm, đến khi gặp Đông cậu mới thấm thía câu: "Nhiệt tình cộng ngu dốt sẽ ra phá hoại"
"Tay cậu to nhất lớp, vốn dĩ không thể làm những thứ tỉ mỉ như thế này.
Đừng có tỏ vẻ cao ngạo nữa, lo mà trân trọng sự hỗ trợ từ phía đại ca đi", Đông bĩu môi, nhiệt tình làm công việc cậu giỏi nhất: thả bột vào hỗn hợp.
Nghĩa phần vì không muốn ăn đấm, phần vì cưng chìu không nỡ nặng lời, cơ bản không thể khiến Đông ngừng tay.
Nghĩa chợt lóe lên một ý tưởng, cậu quay sang bên cạnh giọng điệu hết sức bình thường: "Nếu cậu muốn giúp tôi thì đến chỗ Lê Tuyền lấy hộ tôi mấy quả dâu đi.
Tôi nhờ Lê Tuyền mua dâu trang trí bánh mà quên lấy"
"Ngu người, có bấy nhiêu cũng không nhớ", Đông không chút nghi ngờ, lập tức đi làm việc tốt.
Đợi cho cánh cửa lớp vừa khép lại, Nghĩa lập tức gọi điện bảo Lê Tuyền tìm cách tránh mặt Đông cho đến khi kết thúc lớp làm bánh.
Tuy nhiên hi vọng của Nghĩa không mấy khả quan, Lê Tuyền vốn dĩ không phải là đối thủ của Đông, hiển nhiên không thể cầm chân cậu ta quá lâu.
Với hệ thống tai mắt phủ kín trường, Đông nhanh chóng tìm ra tung tích của Lê Tuyền.
"Cậu làm thủ tục gì mà phải di chuyển liên tục vậy? Cần tôi xử lý giúp không?", Đông khẽ cau mày sau quá trình bị Lê Tuyền hẹn từ nơi này sang nơi khác.
"Vì hết phòng tổ chức sự kiện nên tôi phải đi hỏi thăm từng chi đoàn nhường phòng ý mà.
Tôi vừa làm xong rồi, không cần cậu nhúng tay vào đâu"
"Đi như vậy nóng hư hết dâu mất"
"Dâu gì?", Lê Tuyền tất nhiên không hiểu Đông nói gì.
"Đừng giả ngu với tôi, dâu Nghĩa nhờ cậu mua hộ đấy.
Nghĩa nhờ tôi lấy dùm, tôi không ăn hết đâu mà cậu sợ", Đông nhếch môi làm vẻ mặt không hài lòng.
Lê Tuyền ngập ngừng một chút cũng hiểu được câu chuyện Đông đang đề cập.
Lê Tuyền biết qua mặt Đông không phải là việc nên làm nhưng đã lỡ giúp rồi thì đành giúp cho trót vậy, coi như hi sinh vì trai đẹp một lần cũng đáng.
"À, dâu đó tôi để trong tủ lạnh trên văn phòng đoàn hội.
Đi, lên lấy với tôi!"
Lê Tuyền cố ý đi thật chậm, đến văn phòng còn cố nhây đủ thứ chuyện không cho Đông tiếp cận tủ lạnh.
Đông sợ Nghĩa không có dâu làm bánh, nóng lòng gạt Lê Tuyền sang một bên tiến thẳng về phía tủ lạnh.
Lê Tuyền cố giữ Đông lại vô tình bị lực kéo quá mạnh của cậu làm cho chới với.
Đông vội xoay người đỡ lấy Lê Tuyền, đưa thân thể cô tựa vào cánh tay vững chắc của mình, hai cặp mắt cách nhau một khoảng chỉ bằng một cây thước kẻ vô thức bất động giao lưu với nhau.
Bất chợt cánh cửa văn phòng mở ra, Minh Phương bước lùi vào trên tay còn hí hửng cầm điện thoại phát chương trình trực tiếp.
Đông hoàn toàn trong sáng, bình thản dùng lực đẩy Lê Tuyền thẫn thờ đứng dậy.
Việc vừa rồi cộng thêm ánh mắt chất vấn của Minh Phương khiến Lê Tuyền bối rối quên mất nhiệm vụ của mình, để Đông dễ dàng tiếp cận tủ lạnh.
Đông đào bới một lượt không tìm thấy gì liền đưa mắt sang Lê Tuyền dò hỏi: "Dâu đâu?"
Âm thanh của Đông khiến Lê Tuyền thức tỉnh, cô nhanh chóng định thần tìm cách đối phó.
Tinh thần của Lê Tuyền tỉnh táo lạ thường bởi cô không muốn tưởng tượng tới hậu quả mình phải nhận lấy khi việc xỏ mũi này bị Đông phát hiện.
"Chắc mấy đứa kia không biết ăn mất rồi", Lê Tuyền gãi đầu ngại ngùng, khả năng diễn xuất tự nhiên tăng tiến vượt bậc.
Đông tối mặt quay sang Minh Phương, ghim chặt ánh mắt dò xét vào cô gái nhỏ nhắn.
Minh Phương chột dạ lập tức chối đây đẩy, không bắt được những cái nháy mắt cuồng nhiệt của Lê Tuyền.
"Tôi không biết gì nha.
Sáng giờ..."
"Sáng giờ biết bao nhiêu người ra vào, làm sao Minh Phương biết được?", Lê Tuyền nhảy vào chặn họng Minh Phương, nhất định không thể để lộ ra sự tình.
Có thể Đông am tường mọi thứ nhưng về vấn đề làm bánh cậu hoàn toàn mù tịt.
Đông lầm bầm chửi vài câu rồi bước nhanh ra cửa, cậu cho rằng nếu không có dâu Nghĩa sẽ không làm bánh được nên vội vã tìm mua mà không cần suy nghĩ.
Vừa xuống dưới sân, mắt Đông sáng bừng khi bắt gặp Quốc Trường đang chạy xe ra cổng.
Quốc Trường vừa nhìn thấy Đông liền không giấu được vui mừng: "Thằng chó! Sao đứng đây v...!ĐM, a a a"
Quốc Trường còn chưa nói hết câu đã bị Đông ném thẳng xuống xe, phóng đi mất dạng.
Đông đến siêu thị gần nhất mua hẳn một kí dâu, đề phòng Nghĩa làm hỏng còn có cái làm lại.
Vì thời gian không có nhiều nên cả quá trình của Đông vô cùng gấp gáp.
Đông vừa phóng xe vừa tự lầm bầm: "Anh cậu đã vất vả mua những quả dâu ngon nhất rồi, làm ra ăn không ngon xem anh xử cậu như thế nào".
Thoắt cái Đông đã về đến nơi.
Vừa mở cửa lớp, những tiếng nổ cùng tràng hò reo liên tục vang lên, kèm theo đó là một cơ số vụn giấy tua rua lấp lánh rơi lả chả.
"Chúc mừng sinh nhật Đông Đông", cả lớp đồng thanh hát bài hát quen thuộc rồi vỗ tay tự sướng cho sự ăn ý của mình.
Vì ngày mai mới đến sinh nhật nên việc này quả thật mang lại cho Đông sự bất ngờ không nhỏ.
Tấm lòng của cả lớp đã được đáp lại bằng nụ cười tỏa nắng của Đông.
Sự hồi đáp này càng làm không khí thêm chấn động, cả một lớp nữ nhi ríu rít không thôi.
Trái với suy nghĩ của mọi người, Nghĩa không phải là người nhiệt tình nhất trong vụ này.
Trong lúc mọi người bắn pháo, vui vẻ chúc mừng Đông thì Nghĩa đứng lặng thinh khi nhận ra trên tay Đông cầm một bọc dâu, thứ chắc chắn không thể lấy từ Lê Tuyền.
Đông cười trả lễ xong tiến thẳng về hướng Nghĩa đang cầm trên tay ổ bánh kem gồ ghề được trang trí khá tao nhã bởi những bông hoa làm bằng kem, bên trên còn có dòng chữ "Happy birthday Đông Đông" đỏ chót.
"Tôi xin lỗi", Nghĩa xót xa trầm giọng, đưa một tay lau mồ hôi trên thái dương của Đông.
Đông mỉm cười đặt dâu và bánh kem xuống bàn, ngay sau đó cậu lập tức đen mặt tặng cho Nghĩa một đấm vì tội lừa đảo.
"Cậu tưởng xin lỗi là xong à?"
Cả lớp được một phen nhốn nháo kéo Đông ra xa đề phòng xảy ra án mạng.
Nghĩa bị ăn đấm nhưng vui vẻ lạ thường.
Cậu lại gần xoa đầu Đông, nở nụ cười tươi rói: "Sức khỏe cậu đã bình phục rồi".