Chân Ái

“Con giải thích tờ quảng cáo này thế nào đây!”

Ông Hạ phẫn nộ đập tay lên tờ poster quảng cáo của Đại Phong trên bàn, là sản phẩm từ hoa anh đào sẽ ra mắt mùa xuân này. Trước giờ ông ít khi can thiệp vào chuyện của con gái, nhưng thân là chủ tịch, việc của công ty không thể không quản lý. Lần đầu tiên ông nổi giận với Hạ Tiểu Nhu như vậy, ông không thể hiểu tại sao cô con gái bản lĩnh thông minh trước giờ lại mắc sai lầm, lại là vì một người đàn ông không hề môn đăng hộ đối.

“Đây là bản kế hoạch con làm, con có quyền quyết định!”

Hạ Tiểu Nhu chưa thấy ông Hạ tức giận đến nỗi mặt đỏ gay, thở gấp như thế này. Bố mẹ trước giờ luôn yêu thương ủng cô trong lòng bàn tay, dù có làm càn đến đâu cũng không nỡ trách móc một tiếng. Tính cô luôn cố chấp, việc đã quyết thì không thể thay đổi. Hơn nữa nhờ vào xấp ảnh hôm nọ Reiko đã chịu rút đơn kiện, Phương Nghị đã đi làm trở lại. Cô vẫn luôn nghĩ mình không hối hận với quyết định hôm ấy.

“Con còn dám nói bản kế hoạch này một mình con làm? Con chỉ là người chịu trách nhiệm, không phải một mình con bỏ công sức. Con đem tâm huyết của bao nhiêu nhân viên dâng cho người khác, đã hỏi ý kiến của họ chưa?”

Ông giận con gái quyết định hồ đồ một thì giận người đàn ông kia mười. Con gái bảo bối như hoa như ngọc luôn lý trí giỏi giang, tại sao vì một tên đàn ông không xứng đáng mà nhất thời cảm tính như vậy. Đây nhất định không phải là người tốt, chỉ là một tên ăn bám vô dụng!

“Con… con… Con sẽ cố hết sức làm kế hoạch mới…” 

Cô biết mình không nên lợi dụng công sức của các nhân viên như vậy, nhưng thật sự cô không còn cách nào khác.

“Nhân viên của con tăng ca chưa đủ sao, con còn muốn họ làm thêm. Ai cũng nghĩ sau khi xong bản kế hoạch lần này sẽ được thong thả một thời gian, bây giờ con lại bảo họ tiếp tục cố gắng? Con có nghĩ đến họ có thể kiện chúng ta ép họ làm việc quá sức không? Cho dù toàn công ty nỗ lực một lần nữa, con nghĩ thời gian sẽ trôi chậm lại chờ chúng ta sao!”

Hạ Tiểu Nhu nghe ông Hạ phân tích, biết mình đã làm sai nên càng cúi mặt. Cô quả thật không có lựa chọn khác. Lần này cô đã chọn Phương Nghị, hi sinh cả sự nghiệp, mối quan hệ đồng nghiệp và bây giờ là cả tình cảm gia đình. 

“Con không còn gì để nói sao? Là vì tên ranh kia sao!” 

Ông Hạ không nén được cơn giận của mình. Hẳn Hạ Tiểu Nhu đã lường trước hậu quả khi đưa ra quyết định, vậy mà cô vẫn cương quyết hi sinh tất cả vì hắn. Lúc này người làm cha cảm thấy vô cùng mất mát, con gái chọn người đàn ông khác, lại là một tên gia cảnh bình thường vô dụng.

“Anh ấy không phải là loại người như vậy! Người ta vu oan cho anh ấy, lần này chỉ là sự cố thôi!”

Ngay từ đầu, cô không nghĩ bố mẹ sẽ thích Phương Nghị, nhưng vì con gái thích nên không quá phản đối. Không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

“Nếu ngày trước con và Lạc Huân đến với nhau thì đâu ra nông nỗi này. Nếu không thì cũng phải chọn một đứa môn đăng hộ đối như Ishimura, sao lần này con hồ đồ như vậy!”

Vì tranh chấp lần này, Ishimura đã chấm dứt việc đầu tư. Tuy Bách Hợp không tổn thất gì mấy nhưng cũng mất một cơ hội hiếm có. Ông quả thật không hiểu nổi. Trước giờ tiêu chuẩn của con gái luôn rất cao, không hiểu tên kia bỏ bùa gì mà con ông mê muội như thế. Ông nhất định phải tách chúng ra, không thể để con gái bảo bối lầm lỡ nữa.

“Con và Huân ca ca cơ bản không thể đi xa hơn tình anh em được. Còn tên Ishimura kia chẳng ra làm sao cả, làm việc tùy hứng như trẻ con. Con chỉ yêu Phương Nghị! Tại sao bố lại có thành kiến với anh ấy, chỉ vì nhà anh ấy không bằng nhà chúng ta sao? Bố thật cổ hủ!”

“Con… con… Không nói nhiều nữa! Từ bây giờ con phải về nhà ở với bố mẹ!”

Con gái ông, con gái trân bảo nuông chiều hai mươi mấy năm trời bây giờ vì bảo vệ một tên ranh mà nói ông cổ hủ. Không thể chấp nhận được!

“Con không về! Con đã lớn rồi, bố không quản được!”

Hạ Tiểu Nhu cũng nổi giận với quyết định kềm kẹp vô lý của bố, quay người sập cửa bỏ đi. Tình cảm cha con chưa bao giờ tệ đến mức này, bây giờ cô cảm thấy vô cùng phiền muộn. 

Về đến phòng, nhân viên đang xì xầm, thấy mình liền im bặt, liếc nhau lập tức làm việc, Hạ Tiểu Nhu có chút khó thở. Trước giờ cô và các nhân viên rất thân thiết, họ không cần phải nói xấu sau lưng. Cho dù có, Hạ Tiểu Nhu lúc trước cũng không buồn để trong lòng. Thế nhưng bây giờ bao nhiêu áp lực đổ xuống vai, cô cảm thấy mình không thể chống đỡ.

Tài liệu trong phòng chất đầy, Hạ Tiểu Nhu đầu bù tóc rối chúi đầu tham khảo liên tục mà vẫn chưa thể phát triển kế hoạch mới. Đầu cô đang nhức như búa bổ, bụng cũng đau thật khó chịu, nhưng cô biết mình không còn thời gian để dừng lại. Mùa xuân sắp tới, nếu không tích cực làm việc sẽ không kịp.

Mải mê làm việc, cô không để ý Phương Nghị đã vào phòng từ lúc nào. Anh nhẹ nhàng đi đến bên cô, ân cần hỏi

“Em ăn tối chưa?”

“Em làm gì có thời gian! Đâu có rảnh rỗi như anh ở khách sạn ăn bữa tối ngon lành!”

Từ trước đến nay, Hạ Tiểu Nhu kiểm soát bản thân rất tốt. Cô chưa bao giờ để bản thân rơi vào trạng thái căng thẳng bực bội. Thế nhưng thời gian này quá nhiều chuyện xảy ra, từ chuyện của Phương Nghị đến việc công ty, các mối quan hệ dần rạn nứt, bây giờ cô quá mệt mỏi. Hạ Tiểu Nhu thấy mình rất bất lực, rất khổ sở. Cô luôn rực rỡ tỏa sáng, sao bây giờ lại phải rơi vào tình trạng này? Vì vậy cô nhất thời không khống chế được lời nói của mình, gắt một câu với anh.

Phương Nghị biết gần đây có rất mỏi mệt, hay cáu gắt vô cớ. Anh vẫn như trước không can thiệp quá nhiều vào chuyện của cô, để cô tự mình giả quyết. Hạ Tiểu Nhu luôn cố chấp, anh không muốn vạch trần không gian riêng tư của cô, để cô cảm thấy bản thân yếu đuối. Tuy nhiên anh đã tự hỏi mình, liệu cách của mình có đúng? Dường như cô giấu anh rất nhiều chuyện, tự gánh bao nhiêu áp lực cũng không nói với anh. 

Bọn họ mới quen nhau không bao lâu, sóng gió hết trận này đến trận khác ập tới như muốn nhấn chìm chút tình cảm mới mẻ này. Anh luôn tự tin mình rất hiểu cô, có thể đem lại hạnh phúc cho cô. Nhưng có lẽ những chuyện này đang đi lệch quỹ đạo, vượt quá tầm tay của anh. 

“Anh nấu chút gì cho em ăn nhé. Nhịn lâu quá không tốt cho dạ dày đâu.”

Ngoài chuyện ở bên chăm sóc an ủi cô, nhất thời anh không biết mình nên làm gì.

“Đồ ăn anh nấu khó ăn lắm, em không muốn ăn đâu. Vả lại em không có thời gian, anh đi ra ngoài cho em làm việc đi!”

Hạ Tiểu Nhu đang nóng giận, anh không nên quá chấp nhất. Cố gắng nén cảm xúc của mình, Phương Nghị nói “Vậy anh không làm phiền em nữa. Em đừng làm việc khuya quá!”

Cô tựa hồ không thể khống chế bản thân mình, chính bản thân cũng không hiểu tại sao mình lại nổi giận đến vậy. Hạ Tiểu Nhu quăng tập hồ sơ trong tay hét lên “Em cố gắng làm việc còn không phải vì anh sao. Không có anh thì bây giờ em đâu ra nông nỗi này! Anh lúc nào cũng bảo em phải làm thế này thế kia, có bao giờ anh nghĩ đến cảm nhận của em không? Anh đi đi! Anh không quan tâm em nữa đúng không! Cả thế giới này không ai quan tâm em nữa! Được, là em có thể tự giải quyết công việc một mình. Em không cần anh, không cần ai hết!”

Hạ Tiểu Nhu chưa bao giờ giống những cô gái bình thường trong ngoài khác nhau hay giận lẫy bạn trai. Trước giờ cô luôn nói một là một hai là hai, những lúc đỏng đảnh khó chiều một chút là chỉ muốn trêu đùa vui vẻ với anh. 

Phương Nghị bị bất ngờ với phản ứng của cô, Hạ Tiểu Nhu mà anh yêu không phải như thế này! Anh thực sự không thể kiềm chế nữa, lần này cô đã đi quá giới hạn của anh. Anh biết chuyện lần này là lỗi của anh, anh khiến cô phải cực khổ làm lại dự án một lần nữa. Nhưng anh không hề muốn mọi chuyện đến nước này, chủ ý trao đổi không phải của anh.

Anh đối với cô hết lòng hết dạ, muốn cô lúc nào cũng có thể thoải mái vui vẻ. Khi cô muốn tự do vẫy vùng, anh để cô tự bước đi; khi cô muốn thỉnh giáo anh, anh đem hết kinh nghiệm của mình ra bồi dưỡng cô. Thì ra cô cảm thấy khó chịu như vậy!

“Hóa ra trước giờ em nghĩ anh như vậy! Tối nay anh về nhà anh, em bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện tiếp!”

Nghe tiếng cửa mở ra rồi đóng lại vô tình lạnh lẽo, Hạ Tiểu Nhu ngồi sụp xuống ghế, ánh mắt mông lung nhìn lên trần nhà. Mọi chuyện xảy ra như một giấc mơ, cô không nắm bắt được. Gặp anh, đối đầu với anh, từ từ yêu anh, chần chừ bỏ qua nhau rồi lại nồng nhiệt thổ lộ. 

Từ khi bắt đầu mối quan hệ này, hai người bọn họ cứ tưởng mình đã rất hiểu nhau. Cứ tưởng sau khi trải qua một thời gian dài va chạm, họ đã có thể chân chính bước vào cuộc sống của nhau, cùng nhau vượt qua sóng gió. 

Hóa ra không phải, việc gì cũng cần có thời gian kiểm chứng. Chỉ yêu nhau chưa đủ, họ vẫn phải học cách thích ứng với đối phương, bao dung lẫn nhau mới có thể tiếp tục đi xa. Có lẽ phải dừng lại một lúc suy nghĩ xem có thể ở bên nhau được nữa không.

Hạ Tiểu Nhu xuống bếp rót nước, thấy đầu lại đau âm ỉ nên uống một viên thuốc giảm đau. Cô nhìn vỉ thuốc trên bàn đã vơi nhiều, cười khẩy. Lúc trước bản thân hay chê cười những người không biết cân bằng cuộc sống, làm việc đến căng thẳng tự sát, không ngờ mình cũng có lúc phải dùng thuốc để khống chế. 

Bụng lại sôi lên, tủ lạnh toàn thực phẩm tươi sống không có gì ăn ngay được. Hạ Tiểu Nhu thở dài, ôm bụng chịu đói tiếp tục làm việc. Lúc rời nhà bếp, cô thấy một túi đồ ăn trên bàn phòng khách. Là một ít trái cây, đồ vặt cô thích ăn. Trái cây loại cao cấp này phải đến siêu thị chuyên dụng mới có, từ Evergreen về nhà cô không thuận đường chút nào. Còn có bánh ngọt cô thích ăn, sữa, ngũ cốc, lúc nào cũng có thể ăn liền. 

Cô chỉ biết nóng giận trách anh mà không nghĩ đến anh cũng không hề muốn mọi chuyện xảy ra như thế này. Chuyện này không thể trách anh được, chẳng phải cô cũng đã khẳng định đó là sự cố sao. Là cô nên chia sẻ với anh nhiều hơn, không nên gồng người tự mình ôm hết mọi chuyện. Cô không muốn tỏ ra yếu đuối dựa dẫm vào anh nên cứ cố chấp giải quyết theo ý của mình. Tại sao cô không nghĩ Phương Nghị chưa bao giờ chê cười năng lực của cô!

Anh luôn ở bên cô, lặng lẽ quan tâm cô theo cách rất riêng của anh. Anh thậm chí còn để ý tới cô hơn bản thân cô, mua thức ăn cho cô, không muốn cô làm việc quá sức dẫn đến mệt mỏi. Nhớ tới ánh mắt tổn thương của anh khi bị cô hiểu lầm, Hạ Tiểu Nhu vô cùng đau lòng hối hận. 

Phía Phương Nghị, anh chần chừ không muốn về nhà, tạm thời đi dạo loanh quanh dưới nhà Hạ Tiểu Nhu. Cô nóng giận bốc đồng thế kia là do anh không biết cách chia sẻ quan tâm cô. Cô đối mặt với nhiều vấn đề như vậy, đáng lẽ anh phải ở bên cạnh cô an ủi giải tỏa căng thẳng, sao anh lại bỏ đi. Trong đầu anh lướt qua hình ảnh cô bất lực gào thét như một con thú bị thương vẫy vùng giữa cái bẫy áp lực. Ắt hẳn Hạ Tiểu Nhu đã bị stress, anh rất giận mình, tại sao lại để cô một mình xử lý rắc rối mà không có anh bên cạnh.

Hai người đang ở giai đoạn đầu, không thể hiểu đối phương cặn kẽ là chuyện đương nhiên. Tình yêu nào cùng cần có một chút thay đổi nhỏ, một chút bao dung, từ từ dung hòa vào nhau để có thể hiểu nhau hơn, nắm tay nhau đi xa hơn. Chút đạo lý đơn giản này, tại sao họ lại không hiểu chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui