Chân Ái

Hạ Tiểu Nhu khéo léo đã ngồi ở băng ghế sau từ đầu, Ân Đồng ngồi xuống cạnh ghế lái. Trước khi nắm rõ tình huống, Hạ Tiểu Nhu không bao giờ manh động, chỉ muốn dành thời gian quan sát. Hạ Tiểu Nhu nhìn cô gái rụt rè chào mình, lòng như có một hũ dấm chua. Ân Đồng vô cùng bình thường, nếu không muốn nói là có chút quê mùa. Trên người cô ấy mặc toàn hiệu bình dân, trang điểm nhẹ nhàng kiểu an toàn nhất, không theo đúng xu hướng mùa này. Gương mặt vóc dáng cũng không có gì đặc biệt, trời bây giờ đã ấm lên mà còn mặc áo choàng to che hết cả người. Ân Đồng mãi không quen với cái lạnh kiểu gió lùa ở Tokyo, vẫn trùm kín từ đầu đến chân. 

Lạc Huân và Ân Đồng đóng vai chủ, để Hạ Tiểu Nhu làm khách chọn địa điểm. Cô chọn một nhà hàng Nhật ăn trưa nhã nhặn có phòng riêng. Kiểu nhà hàng truyền thống này chỉ có thể ngồi trên chiếu tatami, chân phải gấp ra sau, lưng thẳng đúng kiểu Nhật, ai không quen sẽ không thể ngồi suốt bữa ăn. Hạ Tiểu Nhu cố tình chọn nhà hàng này, cô có nửa dòng máu Nhật, lớn lên ở Nhật, dĩ nhiên đã quen ngồi kiểu này từ bé. Cô muốn xem Ân Đồng đối phó thế nào, cô gái Đài Loan này chắc chắn sẽ chật vật không ngồi được. 

Thế nhưng ngoài dự đoán của Hạ Tiểu Nhu, lúc Ân Đồng đang loay hoay gấp chân lại, Lạc Huân đã lên tiếng “Em cứ ngồi tự nhiên đi, Tiểu Nhu không ngại đâu, em cứ coi nó như chị gái là được!” Ân Đồng ái ngại nhìn Hạ Tiểu Nhu đối diện chuẩn mực ngồi gấp chân, chưa dám đổi tư thế. Hạ Tiểu Nhu thấy Lạc Huân tự nguyện làm lá chắn, liền thuận theo anh “Ân tiểu thư cứ ngồi thoải mái. Tôi quen ngồi thế này nên không sao, cô không quen sẽ bị tê chân đó.”

“Anh đã bảo mà, Tiểu Nhu phóng khoáng không để bụng đâu”. Hạ Tiểu Nhu thấy trái tim như có ai bóp nghẹt. Phải, em phóng khoáng, nên có thể nhìn người mình yêu ân cần với cô gái khác mà không lên tiếng, đúng không Huân ca ca?

Ba người ăn được một lúc, Lạc Huân lên tiếng “Chuyện anh nói em hôm trước, Tiểu Nhu đã đồng ý giúp chúng ta tiếp tục đóng vai vị hôn phu của anh. Sau khi bà nội phẫu thuật xong, anh và cô ấy sẽ nói rõ với gia đình.”

“Đúng rồi, cô đừng lo, tôi với Huân ca ca là anh em bao nhiêu năm, chuyện nhỏ này có đáng gì chứ. Tôi sẽ nói tốt cô với bác trai bác gái. Hai bác rất thân thiện, cô lại đáng yêu thế này, tốt hơn tôi suốt ngày ầm ĩ gấp mấy lần, sẽ không có việc gì đâu” Hạ Tiểu Nhu gắp một miếng củ cải muối, bình thường nhà hàng này luôn làm vừa miệng, hôm nay tại sao củ cải lại chua thế này. 

“Cám, cám ơn Hạ tiểu thư. Sau này cô đừng gọi cô là tiểu thư này nọ nữa, cô lớn tuổi hơn tôi, gọi tôi Ân Đồng là được”. Ân Đồng cảm thấy vị hôn thê của Lạc Huân không tệ, rất dễ gần. Tính cô trước giờ lại đơn giản, dễ tin người, sau mấy câu liền bị Hạ Tiểu Nhu chinh phục.

“Vậy sau này cô cứ gọi tôi là Tiểu Nhu, đừng nói tôi chỉ lớn hơn cô một chút, sau này cô lại là chị dâu tôi nữa.” Hạ Tiểu Nhu cười lém lỉnh, cả chân cô đã tê rần. Bình thường cô ngồi kiểu này cả buổi cũng không sao, hôm nay lại không chống đỡ được, đau từ chân đến ngực.

“Sắp tới Evergreen có buổi tiệc liên hoan cuối năm thì phải, vẫn có truyền thống dẫn người yêu đi chứ hả Huân ca ca? Anh định dẫn Ân Đồng đi?” Evergreen luôn làm tiệc liên hoan muộn hơn các công ty khác. Không có cách khác, ngành khách sạn của bọn họ phải đợi tổ chức xong cho khách hàng mới tự tổng kết công ty của mình.

Ân Đồng biết chuyện của cô và Lạc Huân vẫn chưa thể công khai, liền đỡ lời “Lần này tôi không thể đi cùng anh ấy, phiền Tiểu Nhu đi hộ vậy!” Hạ Tiểu Nhu chính là muốn nghe câu nói này.


Lạc Huân áy náy nắm tay Ân Đồng “Anh nhất định sẽ nói rõ với bố mẹ, lần tiệc sau chắc chắn người đi cùng anh là em”

Hạ Tiểu Nhu ăn bữa cơm này trong sự ghen tuông tràn lồng ngực. Người đàn ông đáng lẽ thuộc về cô, người cô yêu thương bao nhiêu năm luôn chăm chú nhìn người con gái khác, ân cần gắp hết hành trong bát cô ấy. Anh chỉ xem cô như em gái, chưa bao giờ quan tâm cô nghĩ gì. Trong mắt anh, cô là đứa em gái mạnh mẽ, không phải là bạn gái được ủng trong ngực chiều chuộng thương yêu. Huân ca ca, anh phải là của em!

Tiệc tổng kết năm của Evergreen không diễn ra tại chính khách sạn mà được tổ chức tại nơi khác để nhân viên Evergreen có thể thoải mái một hôm. Sảnh tiệc lộng lẫy, đèn chùm pha lê chiếu sáng rực rỡ trên cao. Ai ai cũng háo hức, lượng khách du lịch đến Nhật càng ngày càng tăng, doanh thu năm nay vô cùng tốt. 

Mọi người đang trò chuyện thưởng thức rượu nhẹ, tiếng xôn xao liền im bặt. Ngoài cửa, tổng giám đốc khí thế ngất trời của bọn họ đang tiến vào sảnh, bên cạnh anh là vị hôn thê đẹp lộng lẫy. Hạ Tiểu Nhu luôn là một cô gái thông minh, biết cách làm mình nổi bật. Tối nay cô không chọn váy áo dạ tiệc như những cô gái khác, bởi lẽ những quản lý cấp cao của Evergreen cũng không phải hạng xoàng, hàng hiệu xa xỉ cũng vừa tầm tay bọn họ. Hạ Tiểu Nhu mặc một chiếc kimono.

Không phải người Nhật nào cũng có kimono trong nhà. Món trang phục cầu kỳ đắt tiền có thể tốn đến nửa năm lương của một người bình thường. Trong những dịp cần kimono như lễ trưởng thành hoặc lễ tốt nghiệp, người Nhật thường đi thuê, hoặc cả nhà có một bộ truyền từ đời bà, đến mẹ và con gái. Hơn thế nữa, người mặc không thể tự khoác kimono lên người mà đòi hỏi có sự trợ giúp của những người biết cách mặc. Vì lẽ đó, người sở hữu kimono không quá nhiều. Còn Hạ Tiểu Nhu là ai chứ, đừng nói chỉ là một bộ, hàng năm cô và mẹ đều may thêm kimono mới!

Cả sảnh đổ dồn vào cô gái đang khoác tay Lạc tổng. Áo kimono của cô ấy thêu chỉ vàng, đai quấn nhiều lớp phức tạp, nhìn sơ cũng biết là áo thượng hạng. Hạ Tiểu Nhu vấn tóc cao, cài vài món phụ kiện truyền thống, lộ ra gáy trắng nõn nà. Vì mặc kimono, cô chỉ có thể đi từng bước nhỏ, Lạc Huân cũng không vội, chậm chậm bước cùng cô. 

Lạc Huân và Hạ Tiểu Nhu ngồi cùng bàn với chủ tịch Lạc thị, ông bà Lạc. Bà Lạc nhìn cô rực rỡ như phượng hòang trên cành cao liền hài lòng, chỉ có phượng hòang mới xứng với phượng hoàng, Hạ Tiểu Nhu quả là lựa chọn tốt. Trước khi bắt đầu bữa tiệc, ông Lạc và Lạc Huân lên phát biểu vài câu đơn giản, đại ý cảm ơn mọi cố gắng của nhân viên trong năm nay, mong muốn năm sau cùng mọi người làm tốt hơn, doanh thu cao hơn nữa. 

Sau khi ăn, mọi người cùng ra sảnh khiêu vũ. Lạc Huân vẫn ở lại bàn cùng Hạ Tiểu Nhu, cô mặc kimono, không thể tham gia cùng mọi người. Trong mắt nhân viên, tổng giám đốc là người yêu chiều vị hôn phu của mình, biết cô ấy không tiện nên không cùng ai khác khiêu vũ. Nhưng Lạc Huân và Hạ Tiểu Nhu đều biết, người làm Lạc tổng không muốn đi với cô gái khác chính là Ân Đồng.

Lúc này, Ân Đồng đang ngồi cùng bàn với bộ phận tiếp tân, yên lặng ngắm sàn khiêu vũ. 


“Bạn trai của cô đâu?” Phương Nghị cầm một ly rượu tiến tới. Anh muốn nhân dịp này dò hỏi về tình hình yêu đương của Ân Đồng, tạo cơ hội cho mình.

“Tôi,… tôi chưa có bạn trai”. Ân Đồng không hiểu sao mình không thể nói bạn trai mình bận không đến được. Từ nãy đến giờ cô mãi nhìn sang bàn của Lạc Huân, hai con người chói mắt vẫn ở cạnh nhau vô cùng xứng đôi, nhìn xuống bản thân mình mặc một chiếc váy bảo thủ nhàm chán, trời còn lạnh, cô không dám mặc hở hang. Chân không quen đi giày quá cao nên chọn một đôi vừa phải, trông càng nhỏ bé tệ hại. Cô vẫn không có can đảm nói mình là bạn gái của con người trên cao kia. 

“Không sao, tôi cũng không có bạn đi cùng, cô không ngại tôi ngồi ở đây chứ?” Phương Nghị mừng thầm, anh phải nắm chắc cơ hội này. 

Hai người ngồi được một lúc thì các đồng nghiệp ngừng nhảy nghỉ mệt một lúc về đến bàn. Cả nhóm trò chuyện rôm rả

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy vị hôn thê của tổng giám đốc đó, hai người họ thật xứng đôi, không chê vào đâu được!”

“Cô mới vào làm nên chưa biết, tôi đã thấy cô ấy lúc trước rồi. Hồi trước khi đi du học, cô ấy đã xinh đẹp, hoạt bát lắm, đi học về lại càng nổi bật hơn. Bọn họ đúng là một đôi trời sinh. Các cô cũng mau dẹp mộng câu rùa vàng đi, nhìn xem mình được bằng mấy phần Hạ tiểu thư.” Bộ phận tiếp tân toàn nữ, nói ra nói vào cũng xung quanh chuyện “câu rùa vàng”.

“Dù gì nữa tổng giám đốc cũng là người yêu trong mộng của tôi, xem anh ấy tốt với vị hôn thê của mình chưa kìa, không thèm nhảy với ai hết”

Ân Đồng càng nghe càng tủi thân, các cô ấy đều nói đúng, Hạ Tiểu Nhu mới xứng với Lạc Huân. Phương Nghị trước giờ vô cùng nhạy bén, quan sát người tỉ mỉ tinh tế, nhận được sự khác thường của Ân Đồng, anh đề nghị “Ân tiểu thư không khỏe à? Tôi đưa cô về nhé?” Thật ra tôi muốn nhảy một bản với cô hơn.

“Không, tôi không sao, chỉ thấy hơi lạnh” Ân Đồng sụt sịt mũi một chút.


Phương Nghị lập tức cởi áo tây trang, khoác cho cô, lại đưa cô một túi ấm “Đây, cho cô bảo bối của tôi. Nhờ nó mà mấy ngày đầu ở Nhật của tôi bớt đau khổ vì lạnh.”

Cô bối rối nhận lấy, người này cũng là cấp trên, lại là cấp trên trực tiếp, không thể chối từ. Ân Đồng thấy khó chịu trong lòng, không nhịn được hỏi “Quản lý Phương thấy Hạ tiểu thư thế nào?”

Cô ấy? Là cô gái đụng bể đèn xe của người ta còn định bỏ chạy, nếu tôi không có ở đó thì cô ấy đã chẳng để lại tờ giấy liên lạc kia. Thế nhưng Phương Nghị không thể nói ra thông tin khách hàng dưới bất kỳ hình thức nào, chỉ vô thưởng vô phạt nói một câu “Là một cô gái nhà giàu bình thường, sao cô lại hỏi vậy?”

Ân Đồng tự thấy mình lỡ lời, có nói tiếp mọi chuyện cũng không đi đến đâu, cô không thể nói mình là bạn gái của Lạc Huân. “Không, chỉ là thấy mọi người bàn tán về cô ấy, thuận tiện hỏi anh một câu thôi”

Ân Đồng không có tâm tình ngồi lại, xin phép về sớm. Phương Nghị thấy Ân Đồng đi cũng chạy theo, bảo đưa cô về tận nhà. Hai người ăn mặc thế này, Phương Nghị không muốn để cô chen chúc tàu điện, liền gọi một chiếc taxi đưa cô về, Ân Đồng không từ chối được dưới sự quyết liệt của anh, đành đồng ý. Chuyến đi từ trung tâm đến nhà Ân Đồng không gần, nhưng Phương quản lý có cơ hội ngàn vàng đời nào bỏ qua, tốn một ít tiền cũng đáng. 

Khuya thật khuya, Lạc Huân mới về nhà Ân Đồng. Anh phải tiễn đến lượt khách cuối cùng, lại đưa Hạ Tiểu Nhu về nhà dưới ánh mắt của ông bà Lạc. Lạc Huân bước vào, cô gái của anh đang cuộn tròn trong chăn, quay lưng về phía cửa. Anh tắm rửa thật nhanh, chạy vào chăn rón rén ôm lấy Ân Đồng. Cô cựa người, dán mặt vào ngực anh.

“Xin lỗi, anh làm em thức.” Lạc Huân áy náy.

“Không, em không ngủ được.” Ân Đồng trong ngực anh lúng búng nói.

Anh xót xa “Khuya như thế này rồi còn chưa ngủ. Sao em không về nhà anh, tối rồi một mình em đi về xa như thế này nguy hiểm lắm”

“Từ khi nào Nhật Bản trở thành đất nước không an toàn vậy Lạc tổng? Anh yên tâm, em có đồng nghiệp đưa về. Vả lại em muốn về nhà mình.” Để em cảm giác an tâm, không có anh em vẫn có thể tự lập.


“Đồng nghiệp? Nam hay nữ?”

Ân Đồng không nhịn được nữa, òa lên khóc “Cả buổi tối anh ở với người ta, bây giờ còn hỏi em?”

Lạc Huân thấy trước ngực một mảng ước đẫm, lòng đau như cắt, ôm thật chặt cô, xoa đầu nói “Anh xin lỗi, thật lòng xin lỗi em, bảo bối của anh”

Cô nức nở “Tiểu Nhu xinh đẹp khéo léo biết bao nhiêu, bố mẹ anh lại vừa lòng cô ấy. Em căn bản không thể so sánh. Tại sao anh lại chọn em?”

Anh đau lòng, Ân Đồng vẫn chưa thể tin anh sao. “Anh đối với em ra sao, hẳn em biết rõ nhất. Anh lớn lên cùng Tiểu Nhu, nếu muốn yêu đã yêu cô ấy từ lâu rồi. Đúng, Tiểu Nhu rất giỏi, rất hoàn hảo nhưng đối với anh, cô ấy mãi mãi chỉ là em gái. Cô ấy mạnh mẽ, sắc sảo, không cần anh sủng trong lòng. Nhưng em thì khác, anh muốn bảo vệ em cả đời này, để em vô lo vô nghĩ dựa vào anh.”

“Em biết mình không nên ghen tị với cô ấy, Tiểu Nhu là cô gái tốt, lại giúp chúng ta như vậy, nhưng em thấy khó chịu lắm. Ở đây, ở đây thật đau!” Ân Đồng kéo tay anh đặt lên ngực mình.

Lạc Huân hôn lên trán cô, hôn xuống mí mắt ngập nước lấy lòng, lại hôn lên bờ môi hé mở, trúc trắc thể hiện tình cảm mãnh liệt của mình. Anh nói trong làn môi “Ân Đồng, hãy tin anh. Anh hứa với em sẽ giải quyết chuyện này sớm, giới thiệu em với bố mẹ. Ân Đồng, Ân Đồng ngoan của anh…”

Anh hôn xuống dưới, Ân Đồng chặn lại “Em mệt rồi, ngủ thôi. Chúc anh ngủ ngon!” Bọn họ vẫn chưa làm đến bước cuối cùng. Cô đã lún sâu vào tình yêu, đã vô tri vô thức dựa vào anh, để anh hướng dẫn bước đi trong cuộc đời này. Cô nên tin anh, phải không?

Phương Nghị nằm trên giường, mắt vẫn mở thao láo. Giọng nói Ân Đồng thật êm tai, dáng vẻ kia khiến người đối diện nảy lên cảm giác muốn chở che, lại là một cô gái nhu mì tốt bụng. Cô ấy chưa có người yêu, anh có cơ hội, phải theo đuổi thật tốt! 

Hạ Tiểu Nhu ngồi trên ghế sofa, tay cầm ly rượu. Tối nay vì giữ gìn hình tượng, cô không uống bao nhiêu, bây giờ thấy trong lòng thoải mái, muốn nhâm nhi một chút. Bữa tiệc hôm nay đã thành công khẳng định chỗ đứng của cô trong lòng toàn bộ nhân viên Lạc thị. Mọi người nên nhìn cô bằng ánh mắt tán thưởng và ngưỡng mộ ấy mới phải. Cô đã thắng Ân Đồng một bàn, bây giờ chỉ chờ cơ hội tiếp theo, từng bước từng bước giành lại Lạc Huân.

Đêm nay, là một đêm khó ngủ. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận