Chân Dài Duyên Ngắn Khó Giữ Chân Tình

Thẳng tay hất tay của Thời Phong Thụy ra, Cố Thu sợ hãi đẩy anh ra, đứng dậy nhưng bất cẩn làm ly cà phê trên bàn rơi xuống sàn, rớt xuống cái “bùm”.

Trong mắt Thời Phong Thụy ánh lên sự giận dự, nhưng lại cố nhịn, anh hít một hơi thật sau, đưa tay đỡ Cố Thu: “Thôi, anh dẫn em đến bệnh viện kiểm tra thử.”

Nói xong, kéo Cố Thu về phía trước.

Cố Thu không phản kháng, cứ im lặng đi theo sau của Thời Phong Thụy, ngồi lên xe, hai người cùng đi về hướng biệt thự.

Khi ngồi trên xe, sắc mặt Thời Phong Thụy bỗng trở nên lạnh lùng, đôi mắt dịu dàng khi nãy bỗng trở nên sắc lạnh, toàn bộ trong xe đều là tiếng kêu nhè nhẹ của chiếc xe.

Cố Thu vội kéo tay cầm của xe lại, sợ hãi cúi thấp đầu.


Cố gắng nhịn suốt dọc đường không nổi giận, trực tiếp chạy thẳng về biệt thựu, Thời Phong Thụy mạnh bạo kéo tay Cố Thu, hung hăng kéo cô vào trong phòng, rồi dữ dằn hất cô xuống dưới sàn nhà.

Đôi chân Cố Thu mềm nhũn, té nhào xuống nền nhà, Thời Phong Thụy nắm lấy cằm cô, ép cô ngưỡng mặt lên, nhìn vào mắt cô, lạnh lùng nói: “Tôi nói cho cô nghe, cô nên nhớ, bất kể trước đây cô và Thời Thiếu Tu từng có quan hệ tình cảm như thế nào, nhưng nếu như giờ đây cô dám có chút quan hệ gì với hắn, tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận, cô biết tôi chuyện gì cũng có thể làm ra mà!”

Bị dọa đến run hết cả người, Cố Thu nhìn Thời Phong Thụy nước mắt tuông rơi, cằm cô bị nắm chặt đến đau rát, nhưng cô lại không dám đẩy Thời Phong Thụy ra.

“Tôi nói cho cô biết, bất kể chúng ta có thù hận to lớn như thế nào, trước mặt người ngoài nhất định phải giả làm một đôi vợ chồng ngọt ngào, ân ái, chẳng lẽ những lời này, cô đã quên hết rồi sao?” Thời Phong Thụy tiến gần Cố Thu, cắn chặt hai răng nhìn cô, đôi mắt bừng đỏ: “Hôm nay cô ở trong phòng nghỉ, bị người khác thấy như vậy, cô muốn chết sao!”

Hắn đột nhiên hét lớn thành tiếng, khiến Cố Thu toàn thân run lên, hô hấp khó khăn: “Thời Phong Thụy, tôi giả bộ như thế rất cực khổ, xin anh đừng ép tôi nữa.”

“Ép cô?” Thời Phong Thụy cười lạnh một tiếng: “Lúc đầu không phải tự cô quyết định gả cho tôi sao? Sao? Giờ chả lẽ cô hối hận rồi, không thoải mái sao?”


Cố Thu lắc đầu không ngừng, nước mắt lại rơi.

(***Lời của dịch giả: Cố Thu ơi Cố Thu, sao cô nhu nhược vậy, sao không mạnh mẽ giống lúc mà cãi nhau với Thẩm Giai Vân, chỉ biết khóc và chịu đựng. Nhu nhược là quá hèn_Hai Li- App inovel).

“Chỉ cần cô gả cho tôi, tôi sẽ dựa vào quan hệ của mình sớm ngày cứu Thời Thiếu Tu ra khỏi tù, lời hứa này chẳng phải tôi đã thực hiện rồi sao? Cho nên giờ rốt cuộc tại sao cô nhất định phải như vậy?” Thời Phong Thụy vô cùng tức giận, hỏi.

“Thời Phong Thụy!” Âm thanh Cố Thu càng lớn hơn nữa, nhưng âm thanh run rẩy đó dường như mang theo nổi sợ cực lớn: “Là anh uy hiếp tôi gả cho anh! Giờ tôi đã gả cho anh, phối hợp diễn xuất theo yêu cầu của anh rồi! Anh còn muốn thế nào!”

“Bốp” một tiếng, một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt của Cố Thu, lời nói bị chặn lại, chỉ nghe thấy tiếng đáp trả dữ tởn của Thời Phong Thụy: “Tôi muốn gì? Tôi khuyên cô nên sớm từ bỏ chấp niệm với Thời Thiếu Tu đi, giờ cô là vợ tôi.!”

Má cô bị đánh đến xưng đỏ lên, miệng cô còn dính chút máu, nhìn thảm không chịu đưcọ, cô cúi thấp đầu, đầu tóc rối vời nói: “Thời Phong Thụy, sẽ có ngày anh biết rằng, anh không thể khống chế được tất cả mọi thứ.”

“Giờ tôi nói cho cô biết, Cố gia của cô hiện giờ trong mắt tôi chả là gì cả, cho nên cô nên cẩn thận chút, nếu cô nói năng lung tung, tôi nhất định khiến cho Cố Gia phá sản!”

“Thời Phong Thụy, anh đừng có mà quá đáng!” Cố Thu cảm thấy mình không thở nổi, trong dạ dày khó chịu, cô ợ lên một tiếng, bò dậy chạy vào phòng tắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận