Chân Đế

Bốn người Cổ Tước cảm giác thân thể bị một dòng thủy lưu cực kỳ cuồng bạo cuốn đi một lúc thì hai chân chạm đất liền, mở mắt thì thấy đã xuất hiện ở một mảnh thiên địa vẳng vẻ.

Ở đây có cỏ xanh mơn mởn, có núi cao chập chùng, có sông ngòi chảy dài uốn khúc lượn quanh, phong cảnh rất xinh đẹp nên thơ, nhưng hoàn toàn vắng bóng sự sống của sinh vật.

Trên bầu trời không có chim bay, mặt đất không có thú vật đi lại, dưới nước cũng không có cá bơi lội, tóm lại một mảnh đìu hiu đến sởn cả gai ốc, im lặng đến mức độ đáng sợ.

- Thật xui xẻo a...

Cổ Tước nhìn xung quanh một lượt, cười khổ nói ra.

- Tại sao lại xui xẻo?

Dạ Tuyết tò mò hỏi.

- Ta vốn là muốn chọn một chỗ đi vào an toàn chút, không ngờ lại bị mang tới đệ nhất hung địa bên trong Lam Hà... Xem ra theo thời gian, bản thân Lam Hà cũng thay đổi rất nhiều rồi.

Cổ Tước thở dài, gãi đầu đáp.

- Đệ nhất hung địa?

Dạ Tuyết không hiểu lắm, nhìn xung quanh xong hỏi:

- Chỗ này nhìn như thế nào cũng không giống một hung địa a.

Cổ Tước mỉm cười ngưng tụ một đạo chưởng khí, đưa tay đánh vào mặt đất cách đó không xa. Lập tức, một cái miệng đầy răng nhanh thật dài phóng lên nuốt chưởng khí xuống, sau đó biến mất vào trong lòng đất, để lại một mãnh tĩnh lặng xinh đẹp nên thơ như cũ.

- Oa!

Hai thiếu nữ rợn cả tóc gáy không khỏi kêu lên một tiếng.

- Đó, đó là cái gì a!

Dạ Tuyết mặt tái xanh hỏi Cổ Tước.

- Là trấn bảo thủ hộ giả.


Hắn đáp.

- Trấn bảo!

Hai nàng không khỏi thêm một lần ngạc nhiên.

- Thiếu gia nói đây là bảo vật gì?

Thanh Ngọc hỏi.

- Ta không rõ, nhưng không dưới cấp bậc Đại Tiên Vương.

Ba người Thanh Ngọc nghe vậy liền kinh hãi. Ở Thánh Huyền Giới, Đại Tiên Vương là cảnh giới tối thượng mà nhiều năm nay không có xuất hiện qua nữa.

- Vì sao bên trong Lam Hà lại có bảo vật như vậy?

Dạ Tuyết tò mò hỏi.

- Truyền thuyết Lam Hà khởi nguồn từ một cái hồ do mấy Đại Tiên Vương hợp lực dựng nên, về sau bờ hồ bị chiến tranh đánh thủng, nước hồ chảy ra trở thành Lam Hà, mang theo rất nhiều bảo vật cất giấu dưới hồ tiên kia trôi vào thế nhân.

Cổ Tước nhìn phương xa kể chuyện.

- Nói vậy... Lam Hà bên trong Lam Hà tông chỉ là một đoạn thôi sao?

Dạ Tuyết ngạc nhiên hỏi.

- Không sai.

Cổ Tước gật đầu nói ra:

- Bên ngoài còn rất nhiều nơi có Lam Hà chảy ngang, nhưng từ nhiều năm trước đã không còn xuất hiện nữa, không ngờ vẫn còn lại một đoạn nhỏ ở đây.

Lam Hà chỉ đi ngang những nơi có long mạch, nên thủy tổ Lam Hà tông năm xưa tìm thấy bảo vật khó lường bên trong đoạn Lam Hà này mới có thể ở trên chi nhánh long mạch nơi đây dựng môn lập phái, hình thành một truyền thừa cỡ vừa qua mấy trăm năm vẫn còn sừng sững.

- Vậy lẽ ra phải có rất nhiều nơi gọi là Lam Hà tông mới phải?

Cổ Tuyết không khỏi suy nghĩ sâu xa.

- Đúng là như vậy.

Cổ Tước gật đầu kể chuyện:

- Năm xưa từng có Lam Hà Thần Giáo một tay che trời, tự xưng là chủ nhân toàn bộ Lam Hà trên thế gian, nhưng cuối cùng bị chính Lam Hà ra tay dìm chết, hoàn toàn tuyệt hậu.

Bạch lão vốn là cường giả lâu năm nghe vậy cũng không khỏi lạnh hết cả sống lưng, hỏi:

- Không biết Lam Hà Thần Giáo kia năm xưa cường đại ra sao?

- Bọn hắn sao?

Cổ Tước cười khà khà, tiết lộ bí mật:

- Bọn hắn phái ra một cái chấp sự nho nhỏ có thể đem một tông môn thượng phẩm ngày nay trong vòng hai canh giờ hoàn toàn đạp diệt, tổ địa cùng tổ mạch cũng sẽ bị hủy đi.

Ba người Bạch lão trợn trắng mắt, hô hấp đình trệ.

- Môn phái như vậy... Lam Hà muốn diệt... Liền cứ như vậy diệt?

Thanh Ngọc lắp bắp hỏi.

- Lam Hà thật sự là rất kinh khủng.

Cổ Tước gật đầu, chỉ xuống đất, nói ra:


- Chỉ một tên thủ hộ giả này thôi đã có thể hủy một phần ba Lam Hà Thần Giáo, huống hồ bản thân Lam Hà xuất phát từ một hồ tiên chân chính ra tay...

Ba người Dạ Tuyết liền chết lặng, thời đại cổ xưa quả thật là quá dọa người a.

- Làm sao đệ biết nhiều như vậy?

Dạ Tuyết khó khăn lắm mới hồi phục tinh thần, tò mò hỏi.

- Là có “tiên nhân chỉ lộ” a...

Cổ Tước nháy mắt, vừa cười vừa sâu xa nói ra.

Dạ Tuyết nghe hiểu ý hắn nên cũng không cố hỏi thêm, nàng cũng biết trên đời có nhiều chuyện càng ít người biết thì càng an toàn cho mọi người, nếu không Cổ Tước đã lập tức kể nàng nghe, chứ không thần thần bí bí vòng vo như vậy.

Cổ Tước thu lại nét cười, nghiêm mặt ngồi xuống đất, tinh thần lực rót vào lòng đất.

Một lúc lâu sau, dưới đất vọng lên một thanh âm rền vang đất trời:

- Tiểu lâu la của lão đầu Khai Thế vì cái gì đến quấy rầy ta?

Áp lực linh hồn khổng lồ khiến ba người Dạ Tuyết ngồi bệch xuống đất không đứng lên nổi.

Cổ Tước vội vã trả lời:

- Tiền bối, tiểu tử bơi vào Lam Hà không ngờ xui xẻo bị đưa đến đây, kính mong tiền bối rộng lượng giúp đỡ truyền tống bọn tiểu tử đi Nam Bộ, trả lại yên tĩnh cho địa bàn của ngài.

Thanh âm kia im lặng không nói, một lúc sau mới lên tiếng:

- Hừ, xem như vận may của ngươi không tệ, gặp được bản tọa mà không phải lão quỷ họ Tiêu kia, ta thật muốn xem ngươi cầu tên hỗn đản kia kiểu gì.

Cổ Tước nghiêm túc gật đầu nói ra:

- Quả thực, đây là phúc phận ba đời của tiểu tử, còn mong tiền bối rộng lượng giúp đỡ.

Trong lòng hắn hiểu rất rõ đây là vận may hiếm gặp. Hiện tại hắn đã không còn là Khai Thế Tiên Vương, không đối phó với mấy lão quỷ kia được. Rất may là hắn rơi vào địa bàn của người này, dễ thương lượng hơn mấy tên ác nhân kia nhiều.

- Được rồi, ngươi để lại tỷ tỷ của mình thì ta sẽ giúp các ngươi.

Dạ Tuyết vừa nghe thì mặt không còn chút máu, trong lòng đã bắt đầu cân nhắc để Cổ Tước đi trước, nàng thà chết trước ở đây chứ không thể để cả nhóm đều chết, nhất là đệ đệ nàng.

- Tiền bối khéo đùa, nàng đối với ta rất quan trọng, mong tiền bối đổi điều kiện.

Thế nhưng Cổ Tước lại là một bộ thong thả, không quan tâm lắm.


- Ồ? Các ngươi loạn luân sao?

- Đúng vậy.

Cổ Tước thẳng thắn khẳng định.

- Thái độ rất khá, nhưng ta không thể để loại trái với đạo đức này sống!

Thanh âm kia hừ một tiếng, một cỗ uy áp khổng lồ đập về phía Dạ Tuyết, nàng kinh hãi muốn né nhưng bị tinh thần lực khóa lại, không động tay động chân, không mở miệng nói được.

Cổ Tước bình tĩnh đứng chắn ở trước người nàng, mở ra Cửu Thiên Quyết Tam Thiên, thuộc tính Lôi ngưng tụ thành huyền khí hộ thể trên người hắn, bảo hộ cả hai người.

Ầm một tiếng, cả mảnh thiên địa rung chuyển một cái.

Cổ Tước bị bức lui hai bước, miệng phun máu, nhưng Dạ Tuyết vẫn y nguyên không trầy xước gì phía sau hắn, ánh mắt rưng rưng vô cùng đau xót nhìn hắn ngã quỵ trên đất.

- Đa tạ tiền bối nương tay.

Hắn đột nhiên khó khăn nói ra.

- Khá lắm. Ngươi thông qua. Người đến trước ngươi khiến ta rất thất vọng.

Từ dưới lòng đất, một đạo năng lượng màu xanh lá phóng lên, nhập vào người Cổ Tước, vết thương của hắn cấp tốc lành lại, tựa như thời gian quay ngược về một lúc trước vậy.

Lúc này, trên trời rơi xuống một cái hộp gỗ cũ kĩ. Cổ Tước vừa nhìn thấy hộp gỗ thì con ngươi co rụt lại, ngạc nhiên hỏi:

- Tiền bối, không phải người lấy nhầm thứ đi?

Thanh âm kia thở dài thườn thượt:

- Ngươi cầm nó đi đi.

Hắn vừa nói xong, bốn người Cổ Tước bị truyền tống đến chân một dãy núi hùng vĩ.

Dạ Tuyết đứng bật dậy, nhào vào lòng Cổ Tước ôm chặt hắn khóc thút thít.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận