Chân Đế

Hôm nay, Lãnh gia tam thiểu thư Lãnh Sương Sương phụng mệnh phụ thân đại nhân - gia chủ Lãnh gia Lãnh Hàn - ra ngoài giao thiệp với mấy thiếu gia thiên kim của một số gia tộc trung cấp trong Bảo Long thành. Mấy người này đều là những ứng cử viên gia chủ kế nhiệm sáng giá nhất, mà gia tộc bọn họ từ lâu đã làm ăn thương nghiệp dài hạn với Lãnh gia.

Vì vậy mà Lãnh Sương Sương cũng không có ý kiến gì, nàng thân là tam thiểu thư của một đại gia tộc, chuyện ra ngoài ăn uống kết giao với những gia tộc khác là một nhiệm vụ hết sức bình thường. Chưa kể đến Sương Sương còn là nữ hài tử ham chơi, thích ra ngoài đi đây đó, nhiệm vụ này đối vời nàng đúng là mỡ tới miệng mèo.

Có điều, sau khi ăn uống xã giao xong, cả nhóm vừa đi ra ngoài dạo mát ngắm cảnh một lát thì gặp phải chuyện xui xẻo. Mọi người đều là con cháu đại gia tộc, nên đến tuổi này tu vi Huyền Sư là chuyện bình thường, có khả năng chạy rất xa trong khoảng thời gian rất ngắn, vì vậy mà cả bọn đi khá xa khỏi Bảo Long thành, vào một khu rừng có phong cảnh thơ mộng chơi một chút.

Nhưng mà đâu ngờ vừa vào được một lúc thì gặp phải một người rất kỳ quái. Tuy nói là “người” nhưng mà hắn hình như không phải người. Toàn thân hắn tái nhợt không có chút sức sống, thân trên lại còn bị đánh nát mất phần bên trái, vậy mà đôi mắt đỏ ngầu vẫn mở trợn lên, trông vô cùng quỷ dị.

Những thiếu gia tiểu thư này đều là tu sĩ, có thể cảm nhận được khí tức trên người vật sống, nhưng người trước mặt này lại không có chút khí tức nào, cứ như là người chết ngồi dậy vậy.

Chuyện này khiến cho Lãnh Sương Sương rợn cả tóc gáy, nhưng nàng còn chưa kịp nói gì thì một người tên Lăng Thương đã đứng ra muốn lập uy.

- Tên kia, ngươi là thứ ma quỷ gì?

- Hắc hắc......

Sương Sương vừa nhìn thấy nụ cười tà ma của quái nhân kia thì lập tức thấy không ổn, đưa tay định nắm lấy vai của Lăng Thương kéo về.

Nhưng chuyện xảy ra quá nhanh, trong một khoảnh khắc, quái nhân kia đã từ bao giờ hiện ra trước mặt Lăng Thương, tóm lấy cổ hắn, không để hắn kịp chớp mắt đã bóp nát cổ hắn. Đầu lâu Lăng Thương bộp một tiếng rơi xuống đất, trên mặt vẫn còn ra vẻ uy nghiêm ta đây.

Lãnh Sương Sương giật nảy mình, hét lớn:

- Mau chạy!


Cả nhóm hoảng hồn xoay người bỏ chạy hết tốc lực. Tu vi Lãnh Sương Sương cao nhất trong nhóm, là Huyền Sư đỉnh phong, một đoạn thời gian nữa nàng sẽ trở thành nửa bước Huyền Vương, nên nàng cũng là người chạy được nhanh nhất, dẫn đầu mở đường phía trước, tạo ra lối đi thẳng tắp cho người phía sau không bị vướng.

Sương Sương thân là một nữ hài tử mới 17, 18 tuổi nên vừa nhìn thấy cảnh đầu lâu máu me như vậy liền lạnh cả hai cánh tay, mấy ngón tay đến giờ vẫn còn run rẩy. Cái cảm giác đối diện cái chết gần trước mắt kia đúng là dễ khiến cho người tê dại.

Cũng may, Lãnh Sương Sương lớn lên trong thế gia tu luyện, từng giết qua nhiều huyền thú, nên không phải là hoàn toàn không có kinh nghiệm đối diện cảnh giết chóc tàn nhẫn. Vì vậy nàng không có lập tức bị tê cứng tay chân mà chạy không nổi. Nếu nàng là một thiếu nữ phàm nhân thì chắc chắn đã ngã quỵ ở đó chờ chết rồi.

- AAA!!

Từ phía sau Sương Sương vang lên tiếng hét thảm thiết.

Nàng quay đầu lại nhìn thì thấy quái nhân kia đang thong dong đuổi theo, cứ một lúc hắn lại hóa thành một đạo hắc quang xoẹt qua, mà mỗi lần như vậy lại có thêm một người phía sau chết, còn chết rất thê thảm nữa, huyền khí cùng với sinh lực đều bị hút cạn, trở thành xác khô như vỏ cây.

- Hắn, hắn, hắn đang đùa, đùa bỡn chúng ta!

Hốc mắt Sương Sương ứa ra lệ nóng, chân nàng cũng run lên cầm cập rồi. Quái nhân này hoàn toàn khác với huyền thú nhị, tam giai mà nàng vẫn hay đi săn. Hắc khí trên người hắn rất, rất tà. Nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của hắn, Sương Sương dường như cảm nhận được rằng hắn đang đặc biệt nhắm vào nàng mà trêu chọc bằng cách từ từ giết người xung quanh nàng.

Sương Sương nhìn mấy người mới đây còn cười cười nói nói với mình bây giờ đang lần lượt bị quái nhân giết thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ mà sợ hãi khóc nấc lên.

- Lãnh tam tiểu thư, ngươi đừng cố ý chậm lại để chờ bọn ta đuổi kịp nữa, làm như vậy càng nguy hiểm hơn. Tiểu thư là người có tốc độ cao nhất nhóm, mau mau về trước tìm cứu viện!

Một thiếu niên đang chạy sau Sương Sương lớn tiếng nói. Trong âm thanh của hắn có xen lẫn huyền lực, nên Sương Sương nhất thời bị sóng âm đánh cho một cái giật mình thoát ra khỏi nỗi sợ kia.


- Nhưng mà... nhưng mà ta không thể cứ bỏ mặc mọi người!

Sương Sương run run nói ra.

- Lãnh tam tiểu thư có tự tin rằng mình có thể đối diện thứ quỷ kia mà chiến thắng không?

Thiếu niên kia nghiêm mặt lại, trầm giọng nói ra.

Sương Sương khẽ run lên một cái, nàng biết rõ mình hoàn toàn không có thực lực chống cự lại quái nhân kỳ lạ kia. Hắn có thể dễ dàng đem những Huyền Sư kia đùa bỡn xong giết, vậy nàng là cái thá gì?

- Đa tạ Ngô thiếu cảnh tỉnh!

Sương Sương tự cắn môi dưới một cái, tạm thời để cho đau đớn lấn át sợ hãi. Nàng đưa tay quẹt nước mắt xong thiêu đốt toàn bộ huyền khí trong Đan Điền Thiên Địa, lấy tốc độ cực hạn của bản thân mà phóng đi.

Trong đầu Sương Sương chỉ có hai chữ “Báo Tin,” ngoài ra nàng không còn để ý gì tới xung quanh nữa, cứ cắm đầu mà chạy, mặc kệ thân thể đổ nhiều mồ hơi bắt đầu khát nước đến khô cả cổ họng, mặc kệ hai chân đã mỏi nhừ ra đến mức tê dại không còn cảm giác.

Trong thâm tâm Sương Sương là đau đớn rối loạn vô cùng, vì nàng cảm nhận được, mình bỏ chạy chỉ có một nửa là vì báo tin, nửa kia là vì đang quá sợ hãi ma khí âm lãnh như muốn thôn phệ linh hồn con người của quái nhân. Phần nhát gan sợ hãi này nàng tuy chôn sâu trong lòng, nhưng đây vẫn là lòng của nàng nên Sương Sương biết rất rõ suy nghĩ này có tồn tại.

Tuy nàng không rõ Ngô thiếu có biết hay không, nhưng mà tâm trí nàng đang bám víu vào yêu cầu đi trước để báo tin kia mà tựu cứu rỗi lương tâm của mình. Suốt chặng đường, nàng cứ liên tục tự dặn lòng là bản thân hoàn toàn không phải vì nhát gan mà bỏ chạy.

Một lúc sau, cụ thể là bao lâu bản thân Sương Sương cũng không biết, nhưng nàng đã bắt đầu thấy bóng dáng Bảo Long thành trước mặt. Sương Sương mừng rỡ định tăng tốc thêm nữa, nhưng đột nhiên “bịch” một tiếng, nàng bị ai đó tóm cổ từ phía sau, ném lên mặt đất.


Sương Sương lăn lóc mấy vòng, ngẩn lên nhìn thì thấy quái nhân đã đứng trước mặt nàng, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn nàng như nhìn một miếng thịt cừu bị giòi mọt ăn hư rồi vậy.

- Không, không, không! Ngươi đừng qua đây!

Sương Sương hoảng sợ tụ huyền khí, đánh ra một chưởng thuộc tính Mộc. Chưởng khí oanh lên người quái nhân, nhưng hoàn toàn không tạo ra thương tổn gì, còn bị ma khí trên người hắn cắn nuốt sạch sẽ.

Quái nhân lạnh nhạt đưa ta một bàn tay tóm vào cổ Lãnh Sương Sương. Hắn đưa mặt gần lại, muốn đặt môi lên miệng nàng để bắt đầu chuyển xác trọng sinh lần nữa. Cái thi thể quèn của Lam Vương đã không còn đủ để ma khí có thể dựa vào mà sống tiếp được, nó cần một cơ thể mới, còn sức sống lành lặn như Sương Sương để đoạt xác mà tạm thời sống lại cho tới khi tìm được cơ thể tốt hơn.

Sương Sương bị khí tức tà ma như vong linh bao phủ, sợ điếng người, nước mắt tuôn ra, toàn thân nàng đông cứng lại, không có sức chống cự nữa. Trong đầu nàng tuy hiện ra một chữ “Cứu!” to lớn nhưng nàng không thể mở miệng nói ra nổi.

Uỳnh!!

Đột nhiên, quái nhân bị một cái đại quyền oanh từ trên cao xuống đánh lún vào trong mặt đất, xương sống gãy nát, thân hình vặn vẹo như một cái rễ cây vô cùng gớm ghiếc.

Đại quyền tuy đã đánh ra rồi, nhưng tiếng sấm sét âm vang trong không trung vẫn còn vang vọng mãi không dứt, tựa như tiếng thở uy nghiêm của vạn cổ lôi thần giáng xuống trần thế.

Sương Sương chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng lưng hùng vĩ như thần nhạc đâm vào thương khung, khiến nàng lầm tưởng đây thật sự là Lôi Thần giáng thế. Ngay sau đó, nàng lại thấy một ánh chớp màu tím huyền bí rồi thở ra một hơi yếu ớt, thoát hư mà ngất đi.Dưới hố sâu, thi thể Lam Vương gượng dậy, ma khí khiến các đốt xương bị gãy tạm thời dán vào nhau như dùng chất dính chất lượng kém mà sửa lại vậy. Hắn trợn đôi mắt đỏ ngòm nhìn nữ tử tóc ngắn ngang cổ đứng trước mặt. Tuy Lam Vương đã chết, không nhận ra nàng là ai, nhưng bản thân ma khí thì biết.

- Ngươi cũng thật có gan, lại dám đến gần chúng ta như vậy.

Nữ tử lạnh nhạt nói ra.

- Một cái tiểu thị nữ bị lão gia hỏa Khai Thế bỏ rơi mà thôi, sao uy hiếp được bổn hoàng...

Ma khí phát ra một giọng nói tinh thần lực âm u như đến từ địa ngục.

- Chủ thể cùng Chủ hồn của ngươi đều đã bị đập tan, ngươi còn dám xưng “bổn hoàng.”


Vân Kỳ khẽ cười một tiếng, sau đó sắc mặt nghiêm lại, đánh ra một trảo.

Ma khí phản ứng cũng không chậm, hoàn toàn chui ra khỏi thân xác Lam Vương, hóa hình thành một cái u linh đen thui, nhào về phía Vân Kỳ, liều mạng muốn đoạt xác nàng.

Trảo của Vân Kỳ nhanh chóng tụ khí trở thành một cái Kim Long trảo to khổng lồ, chộp một cái liền bóp u linh màu đen vỡ vụn, trong nháy mắt hôi phi yên diệt.

- AAA...!

Ma khí để lại một tiếng thét âm u rồi hóa thành hư vô.

Vân Kỳ cẩn thận tiến lại gần xác chết của Lam Vương thì phát hiện dấu vết của một đạo ma khí rất nhỏ từ lúc nào đã lẻn qua thần thức của nàng mà chui xuống dưới đất bỏ trốn mất dạng.

- Đúng là dai như đỉa mà!!!

Vân Kỳ tức giận đỏ cả mặt, dậm chân một cái lớn tiếng nói ra.

Trong lúc giận dữ, nàng sơ ý phát ra một tia khí tức Huyền Tôn, làm cả khu rừng run lên một cái, chấn động toàn bộ huyền thú bỏ chạy mất dạng, không con nào dám nán lại gần nàng.

Vân Kỳ giận đến bộ ngực sung mãn phập phồng, hừ một tiếng rồi quay người rời đi.

Cùng lúc đó, bên trong mật thất của hoàng cung cùng với các đại gia tộc, các vị lão tổ vốn vẫn luôn bế quan dưỡng thọ bị hù một phen tái cả mặt, suýt nhảy dựng lên. Khí tức Huyền Tôn này trên bọn hắn ít nhất là hai cái tiểu cảnh giới, lại còn tràn đầy sinh lực như vậy, chứng tỏ là một cường giả trẻ tuổi, không phải lão bất tử già nua héo khô như bọn hắn.

- Người đâu! Người đâu! Mau điều tra cho lão phu!!!

Tất cả lão tổ đều là hạ xuống mệnh lệnh giống hệt nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận