Chán Đời

Ăn bữa khuya xong, Ngô Dục cùng anh đi gửi xe.

"Ngài có đi nhà tôi nghỉ không, thầy Nghiêm?" Ngô Dục thấy anh không gọi xe.

Có thể nói, Nghiêm Húc Minh đang chờ cậu hỏi câu này. Anh không muốn về nhà, vì để hợp thức hóa hành vi của mình, anh còn cố ý uống một chút rượu.

"Đi, đến xem Ngốc Ngốc Thú."

"Được." Ngô Dục vậy mà lại rất vui vẻ, "Nó lớn hơn rồi, ăn ngày càng nhiều."

Phòng của cậu so với lần trước Nghiêm Húc Minh đến có biến hóa rất lớn. Hai thùng giấy tuy rằng còn đặt chỗ cũ, nhưng đồ đạc bên trong đều đem ra ngoài, tất cả đều là họa cụ, giá vẽ này nọ, thuốc màu, bút lông... chất đống lộn xộn bên tường. Đệm giường, gối chăn tốt xấu cũng xem như đặt trên giường, không cần ngả ra đất nghỉ.

Ngô Dục có chút ngượng ngùng, "Tôi ở một mình, không chú ý như vậy..."

"Không sao, vẫn rất sạch sẽ." Nghiêm Húc Minh nói lời trái lương tâm.

Ngô Dục tắm xong, tẩy trang, lại biến về người trái đất. Nghiêm Húc Minh mượn buồng tắm cậu dùng, cũng tắm rửa sơ một chút. Hai người ngồi trong gian bếp trêu Ngốc Ngốc Thú, đến khi ngáp dài mới đi ngủ.


Cửa sổ không đủ dài, Ngô Dục thân là chủ nhà lại chỉ có thể cuộn mình. Nghiêm Húc Minh cảm thấy băn khoăn, "Cậu đến đây ngủ đi, cũng không phải là không ngủ được. Thật sự coi mình là phụ nữ sao?"

Ngô Dục mở miệng, dường như muốn nói cái gì, suy nghĩ một chút lại thôi, chỉ đáp một tiếng, được.

Đèn tắt, hai người nằm trong bóng tối. Gối cùng chăn vẫn thơm phức như trước, rất dễ chịu, Nghiêm Húc Minh không khỏi hít thêm hai cái.

"Thầy Nghiêm, hôm nay sao ngài không đi cắm cờ?" Đang lúc nửa tỉnh nửa mơ, Ngô Dục đột nhiên hỏi.

Cậu chàng còn đang xoắn xuýt chuyện cờ màu bay bay, Nghiêm Húc Minh ngẩn người chốc lát mới hiểu ra.

"Đùa thôi. Tôi ly hôn, cách đây nhiều năm rồi."

"À..." Ngô Dục giọng điệu xin lỗi, "Sao vậy? Tôi thấy ngài rất thương con gái mà."

"Cãi nhau." Nghiêm Húc Minh xoay người, chỉ vết sẹo dưới cằm cho cậu, "Chỗ này có cái sẹo, còn thấy được không? Vợ trước của tôi cầm kéo đâm. Có điều tôi cũng nhịn không được mà đánh cô ta. Xem như là hòa nhau vậy."

"Sao lại cãi nhau?" Ngô Dục cảm thấy khó mà tin nổi, cậu cảm thấy Nghiêm Húc Minh là một người cực kỳ hiền lành.

"Hai người ở với nhau lâu, sớm chiều gặp mặt, sẽ phát sinh mâu thuẫn."

"Nếu thật sự yêu nhau thì sẽ không như thế đâu."

Ngô Dục nói như tuyên thệ, Nghiêm Húc Minh đứng ở góc độ người từng trải, cảm thấy cậu nghĩ quá mức đơn giản rồi.

"Tình yêu không phải vạn năng, chờ cậu kết hôn rồi sẽ hiểu, dầu muối tương giấm, cái gì cũng có thể ầm ĩ được."

"Kết hôn? Tôi á?" Người trẻ tuổi giọng điệu chống đối, "Tôi đây mỗi tháng tiêu hai ngàn khối trong thẻ tín dụng, chính mình còn không nuôi nổi, kết hôn cái gì."

"Thì dựa vào mặt ăn cơm, tìm người giàu có nuôi cậu." Nghiêm Húc Minh chỉ cách, cậu có loại vốn này mà.


"Tìm anh, được không?"

Thằng nhóc này phản ứng thật lanh lẹ, Nghiêm Húc Minh ngoài miệng không chiếm được tiện nghi, chỉ cười cười, không nói.

Tối hôm đó, anh gặp mộng xuân vốn không gặp đã lâu.

Trong mộng cảnh tượng hỗn độn, hình ảnh mờ nhạt không rõ, giống như một thước phim đã bị hư nghiêm trọng. Hình như là trong hành lang trường học, nhưng chẳng biết vì sao trời lại đổ mưa, anh đuổi theo bóng lưng thướt tha của một người phụ nữ, ôm chặt đối phương vào lòng.

Bọn họ đều trần trụi. Xung quanh còn có người đang đi lại, nhưng hoàn toàn không để ý đến bọn họ. Dưới cơn mưa ướt át, bọn họ không biết xấu hổ kết hợp, nhưng không cảm nhận được cảm giác thân thể tiếp xúc, thần kinh như bị nhốt trong túi nhựa, tê liệt, mỗi lần đẩy vào cứ như rơi vào mây mù, bồng bềnh bồng bềnh. Nghiêm Húc Minh gấp rút tìm kiếm cao trào trên người đối phương, nhưng anh càng giãy dụa, cao trào càng cách xa hơn. Anh lo lắng sắp phát cuồng. Bỗng nhiên, người phụ nữ kia xoay người, ngực bằng phẳng, vậy mà lại là một người đàn ông.

Nghiêm Húc Minh bừng tỉnh.

Đã không còn sớm nữa, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng. Anh lấy lại bình tĩnh, nhớ ra mình đang qua đêm ở nhà người khác. Ngô Dục đi làm rồi, trong phòng yên tĩnh. Nghiêm Húc Minh điều chỉnh nhịp thở, lúc tim đập chậm lại, anh cảm thấy giữa hai chân không đúng, vừa ướt vừa dính.

"Đ*..." Anh không nhịn được chửi đổng, cũng không phải nam sinh, vậy mà lại mộng tinh. Lập tức nhảy dựng lên, lăn qua lộn lại kiểm tra chăn, cũng may, tối hôm qua anh mặc áo sơ mi và quần đi ngủ, nếu không làm bẩn giường người ta thì đúng là một trò cười.

Nghiêm Húc Minh lau người sạch sẽ, trước khi đi thấy đống họa cụ Ngô Dục chất đống bên tường, nhìn sao cũng thấy không hợp mắt, bèn phân loại sắp xếp ngăn nắp rồi đi.

Tối hôm đó, Nghiêm Húc Minh nhận được một cuộc điện thoại, số lạ.


"Thầy Nghiêm, sáng nay ngài giúp tôi dọn dẹp nhà cửa à?" Là Ngô Dục, cậu tan tầm trở về, thấy đồ đạc trong phòng bị người động vào, còn tưởng có trộm, thế nhưng cẩn thận kiểm tra lại lại thấy không đúng, laptop đồ đạc vẫn còn.

"Không phải tôi," Nghiêm Húc Minh trêu cậu, "Là ốc đồng cô nương đó."

Ngô Dục hiểu ra, tỉnh bơ hùa theo, "Vậy ốc đồng cô nương này khi nào thì đến nữa?"

"Cậu không mời, làm sao người ta đến?"

"Anh nói rồi, tôi mời là phải đến đó."

"Chắc chắn rồi."

Cúp điện thoại, Nghiêm Húc Minh cảm thấy cậu nhóc này cũng rất thú vị, mỗi lần anh pha trò, người xung quanh hiểu cũng chỉ cười, Ngô Dục vậy mà lại còn hùa theo anh.

Cuối cùng, Nghiêm Húc Minh lưu số điện thoại xa lạ này vào danh bạ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận