“Suy nghĩ gì thế?” Lâm Dã thấy cô đang chống cằm, thẫn thờ nhìn lửa bập bùng, liền hỏi han.
“Ta nghĩ khi nào sẽ đi chuyến lên huyện thành, mua thêm ít vải.” Lục Uyển Thanh ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt anh, rồi thở dài, “Còn chưa chụp được tấm ảnh nào nữa.”
Sau đó, cô thẳng thắn nói hết ý định của mình.
“Ý tưởng không tệ chút nào.
Chỉ là, trước kia ở trong đội, ta không được lòng mọi người lắm...”
Lục Uyển Thanh cười nhẹ: “Anh thật được lòng người đấy, sao mà bảo không được chứ? Em chưa bao giờ lo lắng về chuyện đó!”
Lâm Dã bỗng đỏ bừng cả mặt, được vợ khen mà lòng như nở hoa.
......
Một chuyến lên huyện nhanh nhất cũng mất nửa ngày, nên Lâm Dã quyết định tranh thủ lên núi sau xem có thể kiếm được con mồi nào không.
Như mọi khi, Tuyết Cầu vẫn muốn đi theo.
Tuyết Cầu tỏ vẻ kiêu ngạo: “Không có ta, hắn đến con thỏ cũng chẳng bắt được.”
Lâm Dã sợ nó chân ngắn chạy chậm, lại không muốn bế, đành phải nhấc nó bỏ vào cái giỏ sau lưng.
Ban ngày đang dài dần, ăn xong cơm thì trời vẫn còn vương chút ánh nắng chiều.
Trong rừng cây không còn oi bức, đúng lúc những con thú nhỏ ra ngoài kiếm ăn.
Vừa vào rừng, Lâm Dã đã gặp La Hạo, cũng đi săn như mình.
“Sao rồi? Tỷ thí một trận không?” La Hạo thoát khỏi Chu Linh, tâm trạng rất tốt, định bắt một con gà rừng về cho mẹ bồi bổ sức khỏe, ai ngờ gặp Lâm Dã.
Lâm Dã gật đầu: “Hai tiếng nữa tập hợp lại chỗ này.”
Họ đã chơi trò này từ nhỏ, bắt thú trong núi không hề dễ dàng như tưởng tượng.
Có những ngày liền, họ không bắt nổi con gà rừng nào.
Hai người chia nhau đi tìm con mồi, thời gian trôi qua rất nhanh.
La Hạo quay lại chỗ hẹn, nhưng chẳng bắt được gì, đành mang cái giỏ trống rỗng về, uể oải ngồi xuống.
Chờ mãi không thấy Lâm Dã đâu, anh bắt đầu đứng dậy, gọi to khắp sườn núi:
“Lâm Dã, ngươi ở đâu?”
Vài phút sau, một cục trắng nhỏ xíu lao tới như viên đạn pháo.
La Hạo còn tưởng là một con thỏ, chuẩn bị giăng lưới, nhưng nhìn kỹ thì...!là Tuyết Cầu.
Tuyết Cầu cắn ống quần kéo La Hạo đi theo.
La Hạo ngơ ngác, chẳng lẽ Lâm Dã gặp chuyện gì rồi?
Đi theo sau Tuyết Cầu, đi trong rừng vài phút, La Hạo nhìn thấy bóng người quen thuộc.
Lâm Dã đang ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận dùng con dao nhỏ để cắt linh chi.
La Hạo dùng đèn pin chiếu xung quanh, suýt nữa kêu lên kinh ngạc.
Ngoài linh chi trên tay Lâm Dã, xung quanh còn rải rác rất nhiều cây, có chỗ mọc từng đám một, có chỗ lại mọc hai cây liền nhau.
“Còn đứng ngẩn ra đấy làm gì, mau đào đi!” Lâm Dã thấy anh đứng ngây người, trầm giọng nhắc.
Lúc này, La Hạo mới lấy con dao nhỏ từ túi ra, nghiêm túc cắt linh chi.
Nếu bảo tồn được bộ rễ hoàn hảo, linh chi hoang dại có thể mọc lại, nên họ cắt rất cẩn thận.
Theo lý thuyết, linh chi hoang dại chỉ có trong rừng sâu, không ngờ Lâm Dã may mắn như vậy, chưa đi vào quá sâu đã gặp được.
Xét về kích thước, những cây linh chi này chắc là mới trưởng thành năm nay.
Người ta vẫn nói linh chi mười mấy năm tuổi là cực kỳ hiếm, còn ngàn năm linh chi thì chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa ai từng thấy.
Nhưng ngay cả những cây linh chi mới như thế này, đặc biệt là loại linh chi tím tốt như Lâm Dã vừa tìm được, giá cũng không hề thấp, có thể bán được từ 50 đến 100 tệ một cân.
“Dã ca, ta chỉ cần đào mấy cây cho mẹ dùng là được, phát hiện của ngươi, ta không thể chiếm làm của riêng!” La Hạo thật sự thấy linh chi này quá quý giá.