Buổi tối hôm đó bọn họ ở quán cơm bình dân bắt đầu cuộc hẹn hò đầu tiên.
Khang Tư Mỹ vẫn đang thao thao bất tuyệt giải thích cô tại sao lại đi giúp
học tỷ cắn chân sau của hắn, mặc dù cô nói rất nhiều, Thẩm Nghệ Dạ lại
cảm thấy tất cả đều không quan trọng, dù thế nào đi nữa hắn từ những câu nói không đầu không đuôi của cô cũng tìm ra được một chút đầu mối, biết được cô là bởi vì không thể làm người nói lời không giữ lời, cho nên
mới phải bất đắc dĩ làm người hai mặt, đi giúp học tỷ, chỉ là cô nói, cô có đội lên đầu khăn trùm đầu con sóc chuột, coi là còn có lương tâm, xử cô cái án treo không quá đáng đi!
"Không được, bản án còn rất
nhiều điểm nghi vấn, không thể phán án treo được." Hắn mới không thể để
cho cô dễ dàng nhẹ nhõm vượt qua kiểm tra như vậy.
"Còn có nghi
vấn gì, em không phải đã nói hết cho anh rồi sao?" Thật là đáng sợ, đàn
ông nếu là nghiêm túc tính nợ cũ, khí thế kia cũng là thật hù dọa người.
"Ngày hôm qua ở hiệu sách. . . . . ." Ha ha, nhắc nhở đủ rõ ràng rồi chứ?
"Hiệu sách?" Khang Tư Mỹ gật gù cái đầu, cố làm vẻ suy tư.
"Sau khi anh tỏ tình, em đã làm chuyện gì?" Lời nói đủ sáng tỏ chứ?
"Em làm gì. . . . . ." Cô dùng chiếc đũa bới đồ ăn trong chén, khi ánh mắt
lần nữa ngẩng lên nhìn anh, cô hỏi: "Có muốn ăn măng hay không, em rất
thích ăn măng nhồi thịt, ông chủ. . . . . ."
"Khang Tư Mỹ. . . . . ." Cô luôn như vậy, luôn dùng chiêu "Nói lảng ra chuyện khác", Thẩm
Nghệ Dạ đã được lĩnh giáo rồi, tuyệt không thể để cho cô giở ra chiêu
cũ.
"Được, em nói, dù sao nói xong, anh sẽ bởi vì cái dạng này
của em mà không yêu thích em, em cũng vậy nhận!" Nên đến sẽ đến, cô
tránh cũng tránh không được.
Cô tin tưởng cái nghi vấn này sẽ cả
đời đi theo Thẩm Nghệ Dạ, chỉ cần cô một ngày không đem chuyện nói cho
rõ ràng, giữa bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ tồn tại vướng mắc.
"Em ban đầu là để ý tiền của anh, mà không phải người của anh?" khi cô còn chưa kịp mở miệng trước, anh mở miệng nói trước.
"Thẩm Nghệ Dạ!"
"Em thế nào, làm chi mà kinh ngạc vậy?"
"Anh là coi bói đó hả, rất chính xác đó!" Nam nhân này chỗ lợi hại không khỏi cũng quá nhiều đi!
Trên mặt hắn không có gì biểu tình quá lớn, sớm đoán được điểm này, tin
tưởng chỉ cần là có thân phận, có địa vị, bên cạnh đều không thiếu nữ
nhân muốn câu rùa vàng.
"Cứ như vậy mà thôi?" Hắn giương cao âm lượng.
"Nha bằng không thì như thế nào! Như vậy còn không coi là nghiêm trọng? Em
là nghe lời tỏ tình chân thành của anh, sợ anh bị thương tổn, anh còn
dùng cái giọng điệu khinh thường đó?" Thật là xấu số, cô đem chân tâm
của mình nói hết cho anh, nhưng anh đây? Giống như bị con muỗi cắn một
cái, không có gì lớn sao!
"Em bây giờ hiện tại thế nào?"
"Hiện tại em đang ngồi ở đây ăn cơm với anh nha. . . . . ." Nhìn anh xị mặt,
cô tại chỗ bồi tội."Được rồi, em đứng đắn một chút, em hiện tại. . . . . ." cô còn nhìn vòng quanh bốn phía một cái, chỉ là động tác này ngược
lại càng thêm hiếu kỳ của người khác.
"Như thế nào?"
"Em hiện tại. . . . . ." cô vẫn còn chú ý người bên cạnh, đặc biệt là hai bàn ngồi bên cạnh.
"Thừa nước đục thả câu em đang cố tình kéo dài thời gian sao?"
Cô ngoắc ngoắc ngón trỏ, ý bảo anh đem lỗ tai lại gần cô.
"Bây giờ là thật sự. . . . . . Yêu anh!" Tựa như con muỗi ong ong gọi, căn bản là không nghe được cô đang nói cái gì.
"Em cơm cũng đã ăn, thế nào còn không có hơi sức như vậy? Nói to hơn một
chút được không?" Thật ra thì hắn đã nghe được, chỉ là tiếng quá nhỏ,
một chút cũng chưa đã ghiền.
"Em hiện tại rất thích anh!" Xì, anh là tai điếc sao? Thế nào mặt ngây ngây ngô ngô?
"Vẫn không đủ lớn, nói to thêm một chút nữa!"
"Em hiện tại rất thích anh, nếu không anh muốn em phải làm thế nào!" Cô gào thét ra tiếng, tất cả mọi người trong tiệm bát đũa đều dừng lại, còn có người đang đút trứng trong miệng, thiếu chút nữa nghẹn chết.
Mọi người kinh ngạc, toàn bộ lực chú ý hướng hai người tập trung.
"Trời ạ, liền người bên ngoài đợi xe buýt cũng nghe được!"
Mặt cô đỏ bừng, đầu cúi thấp không đến được, anh cố tình khiến cô ấy phải xấu hổ, không biết da mặt cô mỏng sao.
Mà vì câu nói "Rất thích anh" nói to đến nỗi chủ quán cũng nghe thấy được, cho nên bữa ăn tối đầu tiên bọn họ được giảm 8%, khiến Khang Tư Mỹ rất
đắc chí, mặc dù tiết kiệm không có mười mấy đồng, nhưng vẫn là cảm thấy
kiếm được.
Sau khi ăn xong, Thẩm Nghệ Dạ đưa cô trở về, ở
trên xe mặt của anh luôn bảo trì mỉm cười, khiến cô không thể tin được
khi mình nói ra lời chân thật, anh chẳng những không có xem thường cô,
đề phòng cô, ngược lại đối với cô tốt hơn, là anh quá độ lượng, hay là
anh căn bản cảm thấy việc này không là gì cả?
"Anh. . . . . . anh như vậy sẽ làm em băn khoăn hơn, em nói ban đầu là bởi vì nghĩ biện
pháp muốn đào tiền của anh, giúp em trả nợ thẻ cùng khoản vay, làm sao
anh còn có thể cười thành ra như vậy? Này. . . . . . Này không giống như là một người bình thường, anh biết mình làm gì chứ?"
Thẩm Nghệ
Dạ nhìn cô còn là một lòng treo ở giữa không trung, hoàn toàn không có
dấu hiệu buông lỏng, nhất định cho là anh đang cùng cô giả bộ ngớ ngẩn
để lừa đảo, có lẽ là không muốn làm cho cô mất mặt, sau đó sẽ từ từ cùng cô xa lánh, càng ngày càng nhạt. . . . . .
"Đây là bởi vì. . . . . . bởi vì anh rất quan tâm đến ấn tượng đầu tiên, em cho anh ấn tượng
đầu tiên quá sâu sắc rồi, ngày đó ở sân bay, em thấy việc nghĩa mà hăng
hái làm, anh tin tưởng tuyệt đối là phát ra từ nội tâm, một cô gái có
nội tâm đẹp như thế, anh không tin em sẽ có tâm địa xấu xa như vậy
được." Hắn không phải ngu ngốc, hắn có mắt, biết quan sát người.
"A, thật sự là như vậy, ngộ nhỡ chuyện xảy ra ngày đó, là do em dụ dỗ tiểu
nam sinh làm chuyện xấu, rồi sau đó em nói em là thật lòng thật ý yêu
anh, anh sẽ tin sao?" Cô hỏi cái vấn đề không giải thích được.
Nhìn cô một cái, hắn tự tin nói: "Tin."
"Trời ạ, anh không phải nói là ấn tượng đầu tiên. . . . . ."
"Tin mới có quỷ, nếu là anh biết được em hư hỏng như vậy, tuyệt đối sẽ mời
luật sư hạng nhất để nhốt em vào trong ngục cho em ngồi đó mà tỉnh lại,
không giam em mười năm tám năm, tuyệt không thả em ra ngoài." Hắn giống
như ở hù dọa một đứa trẻ, nghiêm túc nói: "Cho nên hôm nay em nói em yêu anh, anh sẽ coi là thật, ngộ nhỡ có một ngày em không yêu anh nữa, anh
sẽ. . . . . ."
"Sẽ không, sẽ không, em đã nói rồi, sẽ không đổi ý ", dọa chết người, thật may là ở điểm này, cô tuyệt đối là nói rõ thật
tâm của mình, không một điểm giả dối.
Khi xe sắp về đến nhà trọ Ma Tước, trong đầu Thẩm Nghệ Dạ còn có lời muốn nói, cuối cùng vẫn nên nói cho cô biết.
"Tư Mỹ, thứ năm tuần sau anh phải về New York, anh muốn em cùng anh cùng nhau trở về, anh muốn mang em đi gặp mặt mẹ anh."
"New York? Chuyến trở lại này, không phải là làm việc luôn tại Đài Loan sao?" Cô vẫn cho là như vậy.
"Anh trở lại lần này chủ yếu là dọn dẹp cục diện rối rắm do chị họ gây ra,
còn có show thời trang lần này, suy tính đem sản phẩm của VF phát triển
ra toàn cầu, ý định của anh đem bản đồ sự nghiệp phát triển đến châu Âu, dù sao tiêu chuẩn phát triển sản phẩm của VF đều hướng tới phụ nữ châu
Âu, về phần khu vực châu Á, anh muốn toàn quyền giao cho chị họ quyết
định, anh tin tưởng trải qua chỉnh đốn lần này, chị ấy tuyệt đối có thể
một mình đảm đương một phía." Ngụ ý, khả năng hắn ở lại Đài Loan là cực
kỳ bé nhỏ.
"Vậy. . . . . . vậy em với anh trở về New York gặp mẹ
anh làm cái gì?" Không có sao lại đi gặp trưởng bối, khẳng định không có đơn thuần như vậy.
"Anh muốn để cho mẹ anh thích em, sau đó anh muốn em theo anh sống ở New York."
Lời ít mà ý nhiều.
Người thông minh một chút vừa nghe cũng biết, coi như đầu óc xoay không kịp , cũng sẽ ý thức được từng từ một trong hàm ý lời nói của đối phương.
"Anh nói là. . . . . ."
"Anh yêu em, anh muốn
cùng em sống trong một mái nhà, anh hi vọng tương lai của anh sẽ có em
bên người anh." Nói đến đây, xe vừa đúng lúc dừng ở trước cửa nhà trọ Ma Tước.
Trong nháy mắt, lỗ tai Khang Tư Mỹ vẫn xuất hiện tiếng kêu ong ong, cô không phải nghe lầm chứ? Bọn họ hôm nay bày tỏ tình cảm,
thừa nhận đối với lẫn nhau có ý tứ, hứng thú, đề tài, cá tính toàn bộ
tương đồng, những thứ này đều là sự thật, nhưng. . . . . . Yêu là cần từ từ nổi lên, cần từ từ ấm lên, lập tức tiến triển đến thành lập gia đình có thể hay không quá nhanh?
"Thời gian chúng ta biết nhau, mặc
dù mới mấy ngày, nhưng anh đối với em cảm giác cũng đã sâu thực đáy
lòng. . . . . . Trong tương lai mười năm, anh có thể không được trở lại
Đài Loan, công tác của anh trọng tâm sau này cũng sẽ đặt ở Âu Mĩ, nhưng
anh tin chắc em chính là người mà anh muốn, mà anh cũng chắc chắn người
anh yêu chính là em, đã như vậy cần gì phải lề mà lề mề?"
Ánh mắt của anh chân thành tha thiết khiến toàn thân Khang Tư Mỹ cũng nóng lên, quyết định này tới quá đột ngột, để cho cô bối rối bàng hoàng không
thôi.
Tâm tình của cô nháy mắt chuyển tiếp đột ngột, bởi vì nếu
như đáp ứng Thẩm Nghệ Dạ, cứ như vậy cùng anh đến New York, chị em của
cô sẽ dùng ánh mắt gì nhìn cô, sẽ cho rằng cô là loại người thấy sắc
quên bạn, tìm được chỗ tốt liền đem họ một cước đá văng, ban đầu nói
người nào trước gả vào nhà giàu có, sẽ phải đem hết khả năng trợ giúp
chị em vẫn còn chịu khổ, nếu cô cứ như vậy bỏ đi, cô làm sao dám trở về
Đài Loan, còn phải là người sao?
"Đợi chút. . . . . . Anh để em suy nghĩ. . . . . ."
Khi cô mang theo một tâm trạng nặng trĩu đi xuống xe, cổ tay mịn màng lại
bị anh nắm chặt, tiếp một tay kia nhanh chóng đưa tới eo của cô, đem lấy cô lần nữa kéo về trong xe.
Anh hôn cô, mãnh liệt mút đôi môi
của cô, bàn tay ấm áp không ngừng vuốt ve da thịt mà chưa từng có ai
động qua, khiến cô một hồi cảm giác hưng phấn, làm Khang Tư Mỹ cảm giác
mình đang mềm yếu mà ươn ướt hòa tan vào, chóp mũi ngửi được mùi nước
hoa nhàn nhạt trên người anh, khiến cho cô có một loại cảm giác ấm áp an tâm, đồng thời lòng của cô cũng vui vẻ.
Nhưng cô lại sợ, càng mê luyến mùi vị trên người anh, lại càng không cách nào tự kiềm chế, cô bị hôn hôn mê, hưng phấn vả lại yếu ớt, toàn thân nhiệt năng lấy tốc độ
như tia chớp tăng lên, tay của cô cũng trượt ra sau lưng của anh, ở
trong đêm rét tham lam hưởng nhiệt độ của người anh, vuốt ve da thịt của anh.
Tại con hẻm nhỏ yên tĩnh, một chiếc xe hơi sang trọng
dừng ở trước nhà trọ bình dân, tất nhiên sẽ khiến cho người qua đường
chú ý.
Ánh trăng xuyên thấu qua kính chắn gió, mây tía lóe lên ở
phương xa, bên trong xe phát ra ca khúc "Have I told you lately that I
love you" (???), như ngất như chói lọi ánh trăng biến mất ở chỗ này.
"Tư Mỹ. . . . . . Anh rất thích rất thích em. . . . . ."
Thẩm Nghệ Dạ vuốt tóc cô, trằn trọc hôn lên đôi môi ướt át đỏ mọng, thăm dò
bên trong miệng cô, hắn yêu chết gương mặt cô cùng hình dáng đường cong
của cô, ở trên cổ trắng lưu lại chằng chịt dấu hôn, hắn không ngừng vừa
ca ngợi cô vừa . . . . .
Đang lúc tay của hắn muốn đưa vào trong
áo lông, nắm giữ nơi tràn đầy của cô thì Khang Tư Mỹ nhìn thấy bên ngoài xe đang có nhiều cặp mắt tò mò, thưởng thức diễn xuất kích tình của cô
cùng Thẩm Nghệ Dạ .
Cô vội vã đẩy Thẩm Nghệ Dạ ra, mà hắn cũng
nhận thấy có người xem đang nhìn bọn họ biểu diễn, khi không giống hai
khối nam châm tương khắc lại hỏa tốc chia lìa.
"Em đi trước!"
Cô bước xuống xe, hung tợn vả lại thở phì phò nhìn chằm chằm Phan Đình
cùng dì Vũ, "Mọi người thật rất quá đáng, nhìn lén người ta. . . . . ."
Cô mắc cỡ cũng không biết nên mở miệng như thế nào, "Thật bị hai người
làm cho tức chết!"
Đi ngang qua bên cạnh hai người thì cô không
quên nhìn lại Thẩm Nghệ Dạ một cái, mà hắn cũng rất lễ phép tính theo
sát Phan Đình cùng dì Vũ chào hỏi, cũng hướng cô làm dấu hiệu gọi điện
rồi quay xe rời đi.
"Quá đẹp, hình ảnh kia thật sự là quá đẹp,
mình bảo đảm là mình đã xem qua tất cả phim tình cảm, đây là hình ảnh
thật nhất, kinh điển nhất . . . . . ." Phan Đình đem mọi người trong nhà trọ Ma Tước tập trung đến đại sảnh, dùng hành động sinh động nhất, câu
văn hay nhất để diễn tả hình ảnh duy mỹ vừa thấy.
"Ta đây tuyệt
đối có thể bảo đảm, cảm giác ngọt ngào kia giống như là Lương Sơn Bá
cùng Chúc Anh Đài. . . . . ." lời nói của dì Vũ lập tức bị cắt đứt.
"Quá già rồi!" Chị Oanh nói.
"Kia giống như. . . . . . Romeo cùng Juliette. . . . . ." Lại bị cắt đứt.
"Bọn họ không phải người ngoại quốc có phải không!" Ngải Chi Duy cảm thấy ví dụ không thỏa đáng, hơn nữa cũng không quá chính xác.
"Vậy. . . . . . Giống như Hạ Tiểu Mỹ cùng Dương Thừa Lâm. . . . . ."
"Hai đôi đó số tuổi có thể hay không kém quá nhiều!" người còn lại lên tiếng là fan trung thành của phim thần tượng Hách Nhạc Đế.
Dì Vũ nổi
giận, "Các ngươi chớ phiền có được hay không, tóm lại chúng ta muốn hảo
hảo chúc phúc Tư Mỹ nha. . . . . ." Hừng hực, tất cả ánh mắt quét về
phía Phan Đình.
"Thẩm Nghệ Dạ."
"Đúng, Thẩm Nghệ Dạ! Đại
Suất Ca, tiền nhiều, gia thế bối cảnh lại tốt, tuổi còn trẻ đã làm lên
Phó Tổng Giám Đốc, ông trời đối với Tư Mỹ chúng ta thật tốt, để cho cô
ấy tìm được một ông chồng như ý." Dì Vũ lấy ra sâm banh, rót ra những ly rượu tinh xảo.
"Tư Mỹ, lời của thầy Cáp thực sự linh nghiệm, hắn tại một con gà là có thể nhìn ra cháu con này gà. . . . . . Không, là
nhìn ra cháu sẽ có nhân duyên tốt, đến lúc đó nếu là sự việc thành công, đừng quên cấp cho thầy Cáp một đại hồng bao." Dì Vũ cười đến toe toét,
bà phát hiện một bên Ưng thúc giống như khối đầu gỗ , cổ họng nửa tiếng
cũng không có, không quên dùng khuỷu tay đẩy đẩy ông, "Thấy khách trọ có tin mừng, thân là chủ cho thuê nhà, ông hảo hảo cũng nói đôi câu nói
Cát Tường đi!" Thật chết người, người này rốt cuộc từng có hỉ nộ ái ố à?
Phan Ưng làm động tới khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, "Hạnh phúc phải hảo hảo nắm chặt, về sau nơi này còn là nhà cháu, hoan nghênh cháu tùy thời trở lại."
"Cậu đương nhiên có thể tùy thời trở lại, Tư Mỹ cũng không phải là loại người vong ân phụ nghĩa, mới sẽ không gả vào nhà giàu có
liền đem bạn bè bỏ lại, mình hiểu biết rõ cậu ấy về sau nhất định sẽ
nghĩ biện pháp mua một gian phòng lân cận, để cho chúng ta thường thường đi qua nhà cậu ấy la cà, cậu nói đúng hay không?" Phan Đình vui mừng
vui vẻ, trọng tình trọng nghĩa Khang Tư Mỹ chính là như vậy mới có thể
khiến nhiều người dùng chân tâm để đối đãi.
Vừa nói đến này,
Khang Tư Mỹ muốn cười cũng không cười được, nghiêm mặt cũng không được,
vừa nghĩ tới Thẩm Nghệ Dạ muốn cô thứ năm tuần sau cùng anh trở về New
York gặp mặt mẹ anh, lại nghĩ đến những người bạn tốt ở nhà trọ Ma Tước
họ luôn hi vọng tương lai sau khi cô gả vào nhà giàu có, còn có thể
thường giữ vững liên lạc, cùng nhau lui tới. . . . . .
Cô thật
không biết nên làm sao mở miệng, ngộ nhỡ ở trước mặt mọi người nói cô về sau muốn ở New york định cư, không trở lại, bọn họ sẽ nghĩ sao?
Âm thanh ác ma trong lòng Tư Mỹ lên tiếng : hừ, dù sao thì con người vẫn
luôn ích kỷ , cô cũng là người, hành động như vậy cũng là thường tình!
Tục ngữ nói thật hay, nhân bất vi kỷ! Bạn bè có thể làm sao? Lại không thể
cho cô vinh hoa phú quý, cô đương nhiên là muốn đi cùng lão công có tiền rồi!
Tình bạn một cân bao nhiêu tiền? Chớ dại dột. . . . . .
Lúc này thiên sứ trong lòng Tư Mỹ lại nói: ô ô. . . . . . Tư Mỹ, cô về sau
biến thành người của thế giới thượng lưu, có phải thật vậy hay không sẽ
không để ý bạn bè? Ngay cả ta cũng cùng nhau phủi sạch. . . . . .
Trong lòng hai cỗ thanh âm đang không ngừng giằng co, mà lại hướng nhìn đoàn
người đang cô một lời, ta một câu, mấy loại phản ứng bất đồng, Khang Tư
Mỹ thoáng chốc cảm thấy đầu thật là đau, tâm tính thiện lương bị dày vò, tai thật là nhột. . . . . . Hết lần bày đến lần khác mấy người bạn tốt
của cô còn đang vì cô mà cao hứng thậm chí bắt đầu nói xằng nói bậy, bên tai không ngừng nhốn nháo. . . . . .