Chân Linh Cửu Biến

Duy nhất làm ông ta có chút áo nào chính là con Đường Lang tựa hồ quá mức nói nhiều, từ Hà Tây chi địa một đường độn thủy tới đây, người này bên tai đã không biết kêu la mấy chục vạn chữ. Mà nó làm khí linh của một món Thuần Dương linh bảo, người này hiển nhiên không phải bởi vì ông ta là sự bá của chủ nhân mình mà có chút xíu khách khí. Cho dù đối mặt một vị pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ, dọc theo con đường các loại châm chọc chế nhạo, các loại đả kích không phải ít.

Cũng may Khương Thiên Lâm nghĩ đến chuyện lớn, lại nhìn mặt mũi Thuần Dương linh bảo của nó, đương nhiên sẽ không cùng kiến thức như ông ta. Chẳng qua trong lòng ông ta có lúc nghĩ thầm: một người luôn mồm luôn miệng như vậy, cũng không biết vị sư điệt kia của mình đến tột cùng làm sao chịu được.

Nếu lời này để cho Lục Bình nghe được chỉ sợ cũng bật cười trong lòng. Khí linh sau khi lên cấp Thuần Dương càng hy vọng phù hợp với người hơn, hy vọng có thể trao đổi với tu sĩ có linh trí cao. Nếu đổi thành Lục Bình, cứ thu vào tâm hạch không gian, nhiều lắm là bất quá nhốt vào bên trong Hoàng Kim ốc để cho Đường Lang đi gieo họa tới mấy người theo đuổi dưới tay hắn.

Khương Thiên Lâm hiển nhiên vẫn duy trì ba phần kinh ý với Thuần Dương linh bảo này. Đoạn đường thủy độn tới vẫn cần Đường Lang người này hiệp trợ thi triển hóa thủy thần thông, vì vậy cũng chỉ có thể chịu đựng sự lãi nhãi của tên này.

Thật vất vả đến được chỗ lúc trước, Đường Lang cũng biết chính sự tới nên yên lặng rất nhiều. Điều này làm cho Khương Thiên Lâm rốt cục thở phào nhẹ nhõm, có thể thấy được con Đường Lang cũng gây ra áp lực nặng cho Khương Thiên Lâm vị đại tu sĩ này.

Âm thầm dọc theo mấy dặm thượng hạ du Thanh Minh Giang phụ cận trú địa tuần du mấy lần, cho đến sau khi liên tục xác nhận chung quanh đây không có tu sĩ tồn tại, Khương Thiên Lâm lúc này mới trong giọng thúc giục không nhịn được của Đường Lang đi tới chỗ phụ cận dưới đất bị chôn vùi của Chân Linh phái trú địa lúc trước.

Men theo xuất khẩu mà Lục Bình dẫn dắt một thủy mạch đến chỗ trú đến trên thượng du cách đó mấy dặm chỗ thủy mạch phân ly ra khỏi Thanh Minh Giang, trong tay của Khương Thiên Lâm đã có thêm một mặt bảo kính đồng màu xanh.

Bảo kính đột ngột biến mất không thấy trong tay của Khương Thiên Lâm. Nước Thanh Minh Giang chủ Khương Thiên Lâm đột nhiên xuất hiện một tia khác thường. Đó giống như lúc này từ trời cao nhìn trên mặt sông, là có thể rõ ràng phát hiện trong một đoạn nước sông dài chừng nửa dặm, mặt sông lúc này bình tĩnh tựu như một mặt gương vậy.

- Được chưa?

- Được rồi!

Khương Thiên Lâm gật đầu một cái.

- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

- Vấn đề là rời đi mà không bị người phát hiện cùng thần quỷ không biết, độ khó không kém gì chặt đứt cái linh mạch chi mạch này!

- Đúng vậy!

Đường Lang đắc ý dương dương tự đắc nói:

- Vốn có Đường Lang ở chỗ này, cắt đứt một cái thủy mạch dĩ nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay mà!

Sắc mặt của Khương Thiên Lâm biến thành màu đen. Cũng may con Đường Lang cũng biết được lúc này kéo cù nhây không được. Mặt sông dài nửa dặm bình tĩnh quỷ dị, cho dù ai thấy đều biết được phía dưới có vấn đề.

Thân thể của Đường Lang rung lên, hai đạo cánh mỏng từ phía sau triển khai, rồi sau đó bám trên một cây kéo màu vàng tím khổng lồ. Cây kéo bây giờ quá lớn, cho tới Khương Thiên Lâm không thể không dùng hai tay để nắm cây kéo trong tay.

Đường Lang vừa oán trách Khương Thiên Lâm mộc chúc tính chân nguyên không thoải mái, vừa theo hai tay của Khương Thiên Lâm khép lại mà đem hai đạo nhận quang bén nhọn nhất cử cắt đứt hết sự liên lạc của cái chi mạch cùng Thanh Minh Giang thủy mạch chủ mạch.

Ùng ùng!

Thanh Minh Giang chủ thủy mạch chấn động kịch liệt khiến cho đoạn thủy vực mặc dù có Doanh Hư Bảo Kính trấn áp cũng không cách nào hoàn toàn giữ vững bình tĩnh trên mặt sông. Khương Thiên Lâm cũng rõ ràng cảm nhận được chấn động xuất xứ từ thủy mạch mặc dù bị Doanh Hư Bảo Kính hóa giải mà yếu bớt không ít, nhưng Doanh Hư Bảo Kính vẫn không cách nào hoàn toàn che giấu sự rung chuyển của thủy mạch, không biết Cửu Huyền lâu có phát hiện không ổn hay không?

- Ha ha, tôi chẳng phải đã nói rất dễ dàng sao, có vốn Đường Lang... ách, ngài làm gì, ách...

Không đợi Đường Lang tự biên tự điển một phen nữa, Khương Thiên Lâm lần này cũng không phóng túng nó, nhét thằng nó vào trong một chỗ vườn linh thảo trống trải mới vừa mở ra chưa trồng đầy linh thảo, Khương Thiên Lâm đã biến mất không thấy đâu nữa trong động thiện pháp bảo, chỉ thấy cách đó không xa chân trời một đạo thác nước giống như những sợi tơ không ngừng bị kéo xuống vậy, chính là cái thủy mạch chi mạch bị cắt đứt.

Khương Thiên Lâm một đường men theo thủy mạch chi mạch bị cắt đứt, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất đem thu nạp ở vào trong một hồ nhỏ ở Doanh Hư Bảo Kính động thiên không gian, rồi sau đó thu hồi Doanh Hư Bảo Kính một đường dọc theo thượng du Thanh Minh Giang phi độn đi về phía Hà Nguyên chi địa.

Lúc này Khương Thiên Lâm mới tới kịp cho gọi ra linh bảo Lưỡng Đoạn từ trong Doanh Hư Bảo Kính, không đợi Đường Lang có điều oán trách, chân nguyên hùng hồn đã lại lần nữa thâu nhập bên trong bản thể cây kéo. Hóa thủy thần thông thi triển ra, Khương Thiên Lâm cả người giống như một con cá lội đâm vào trong nước Thanh Minh Giang không thấy đâu nữa.

Bên trong đạo đàn thế giới, sau khi Lục Bình ngưng tụ xong ba giọt Tam Quang Thần Thủy cũng hoàn toàn xóa sạch ý niệm của Thiền đạo nhân trong một khối Khánh Âm Toái Thạch, hắn bất chấp chân nguyên trong cơ thể thiếu sót, nhanh chóng thối lui về phía sau.

Sở dĩ hắn thối lui về phía sau, là bởi vì khoảng các đạo đàn di chỉ càng xa, đồng thời áp lực đè lên trên người Lục Bình càng nhẹ đi, một thân thực lực cũng sẽ nhận được phát huy lớn nhất, mà sở dĩ trực tiếp lui về phía sau, đó bởi vì lúc trước Lục Bình thông qua cho gọi Long chi pháp tướng bắt được một cổ ý niệm của Giao đạo nhân tu luyện Tam Quang Thần Thủy trong lúc mơ hồ tựa hồ chính là đến từ phía đó.

Đây chính là một chuyện kỳ quái, tu sĩ tiến vào đạo đàn thế giới mà lấy được cơ duyên do thất tổ ý niệm chỉ điểm trăm ngàn năm qua cũng không phải số ít, nhưng chưa từng nghe nói qua có người có thể thông qua may mắn bắt được ý niệm tới xác nhận phương hướng mà đạo ý niệm này phát ra cũng như cuối cùng tìm được một khối Khánh Âm Toái Thạch.

Nhưng Lục Bình cứ có thể cảm nhận biết đến phương hướng mà một đạo ý niệm của Giao đạo nhân phát ra trước đó. Mặc dù vẫn không thể xác nhận khối thần thạch ở chỗ đó, nhưng bản thân Lục Bình cũng không giải thích được có loại tự tin này. Bởi vì Lục Bình không rõ cho nên cũng chỉ có thể đem đây hết thảy quy kết đến trên công pháp hắn tu luyện.

“Long Đằng Tinh Hà quyết!”

Đây chính là một trong bảy đạo chân pháp của Giao đạo nhân, xem ra chính là bởi vì đạo chân pháp này mới có thể đưa tới sự chú ý của ý niệm do Giao đạo nhân lưu lại!

Tuy nhiên Lục Bình rất nhanh sau đó chú ý tới mình tựa hồ bị người đi theo. Sau khi liên tiếp lui về sau mấy dặm theo phương hướng đó, Lục Bình ít nhất đã cùng ba đạo thần niệm gặp nhau, trong đó có hai đạo cũng là cấp bậc đại tu sĩ.

Trong lòng Lục Bình cả kinh, lúc này mới ý thức tới mình quá mức nóng lòng, hắn lui về phía sau hiển nhiên có thể tránh khỏi tu sĩ đuổi theo dựa vào dấu vết chấn động do trước đó hắn xóa đi ý niệm trong thần thạch, bởi vì đại đa số tu sĩ đều đang cố gắng muốn đi tới chỗ sâu của đạo đàn nên bọn họ tuyệt đối sẽ không nghĩ đến Lục Bình lại có thể đi con đường ngược lại.

Thế nhưng Lục Bình trên đoạn đường lui về phía sau vẫn không thể tránh khỏi gặp gỡ cùng tu sĩ phân bố dọc đường. Mà thời điểm Lục Bình không tiến ngược lại thụt lùi loại hành kính đột ngột ở người khác xem ra ngược lại chọc người nghi ngờ.

Lúc này, Lục Bình quyết định thật nhanh dừng lại thân hình, sau đó xếp bằng ngồi dưới đất bắt đầu tu luyện. Khí tức quanh thân phập phồng không chừng phảng phất bị thương không nhẹ vậy.

Đây cũng là một màn thường sẽ phát sinh bên trong đạo đàn thế giới. Có tu sĩ vì theo đuổi bình cảnh đột phá tu vi trong cực hạn, không ngừng đi tới chỗ sâu hơn của đạo đàn di chỉ, cố gắng đào móc tiềm lực tự thân. Nhưng kết quả sau cùng chẳng những là tu vi chưa từng đột phá, ngược lại thì tự thân bị trọng thương, không thể không đầy tới liều dưỡng thương thế bên ngoài đạo đàn thế giới.

Tu sĩ vì đột phá tu vi mà không tiếc tự tàn thân thể như vậy từ trước đến giờ đều ít có người dám đi trêu chọc, vì họ độc ác đối với mình thì đối với người còn ác độc hơn, không cần thiết vì chút nghi ngờ đi ngay tìm những người này phiền toái. Huống chi đạo đàn thế giới không cho phép tồn tại chém giết, các loại thừa dịp cháy nhà hội của hiển nhiên cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Lục Bình ngụy trang thành tu sĩ bị thương lui về phía lằn ranh của đạo đàn thế giới, nhân cơ hội nuốt hai viên đan dược khôi phục chân nguyên vận chuyển công pháp bắt đầu tu luyện, quả thật lừa gạt ba đạo thần niệm truy tung mình trước mắt.

Nhưng Lục Bình vẫn không dám khinh thường, ở chỗ này tu luyện ba ngày, không phát hiện có thần niệm bồi hồi chung quanh nữa, Lục Bình bấy giờ mới cẩn thận lần nữa động thân chạy tới chỗ phương hướng có ý niệm của Giao đạo nhân mà trước đó thần niệm cảm giác được.

Lần này Lục Bình cũng hấp thụ dạy dỗ, chẳng những thỉnh thoảng biến đổi phương hướng, đồng thời còn cẩn thận chú ý bốn phía có sự tồn tại của những tu sĩ khác hay không. Như vậy sau hai canh giờ, Lục Bình rốt cục trở lại khoảng cách không xa chỗ cảm giác được ý niệm phát ra lúc trước.

Nhưng vừa lúc đó, Lục Bình không thể không dừng lại vội vàng thu liễm khí tức tự thân đến thấp nhất. Hơn mười dặm bên ngoài, năm vị đại tu sĩ lúc này đang tụ tập nơi đó không biết làm gì. Trong năm người này có hai người chính là đại tu sĩ lúc trước bị Lục Bình nhặt lấy Khánh Âm Thần Thạch cùng vị Ngũ Hành tông đại tu sĩ họ Cốc gọi ông ta đi theo. Mà chỗ địa phương của năm người chính là chỗ ý niệm của Giao đạo nhân trước đó Lục Bình cảm giác được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui