Chân Linh Cửu Biến

Dĩ nhiên, làm Chân Linh phải bó tay cũng không chỉ có một nguyên nhân này.

Chân Linh phải dù sao mới vừa xác lập địa vị chế phách Bắc Hải. Nếu vào lúc này tùy tiện phát động cuộc chiến diệt phái, tất nhiên sẽ dẫn tới toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới các tông môn thể lực khủng hoảng. Không làm được sẽ bức bách bọn họ liên hiệp cùng địch thị Chân Linh phái, đến lúc đó sẽ làm Chân Linh phái bể đầu sứt trán.

Bắc Hải thế cục đã dần dần khôi phục yên tĩnh. Chân Linh phái chèn ép Thương Hải tông vẫn không di du lực, nhưng chuyện còn lại cũng chưa dùng tới Lục Bình tự thân nhúng tay vào.

Rời khỏi Địa Liệt đảo, Lục Bình trước khi không treo đứng trên mặt biển dường như đang chờ đợi người nào.

Chỉ chốc lát sau, một mảnh hồng vẫn bay tới. Một cô gái che mặt đứng lơ lửng trên vẫn đóa đưa tay ngoắc ngoắc Lục Bình.

Lục Bình khẽ mỉm cười một tiếng, dưới chân đi xa về trước không biết vượt qua khoảng cách bao xa, đứng thẳng trên vẫn đóa chỗ cô gái che mặt.

Mặt nạ màu lửa đỏ từ trên mặt cô gái tuột xuống, Lục Bình cười với Xích Luyện Anh trước mặt nói:

- Hôm đó, chuyện ngắn trở Lâm Hà Thanh ta xin đa tạ!

Xích Luyện Anh liếc Lục Bình một cái, nói:

- Ta chỉ muốn hù dọa lão ta một cái. Lúc ấy Lâm Hư Thanh vốn chạy trốn, ta cản hay không ngăn cản thật ra thì cũng không khác nhau quá lớn.

Lục Bình lại hỏi:

- Mấy ngày nay ở Bắc Hải ổn rồi, ta đang muốn trở về Hoàng Ly đảo. Nàng có đi cùng ta không?

Xích Luyện Anh cười “sặc sặc” nói

- Ta cũng không dám đi, tránh cho chánh thất phu nhân của huynh nghĩ sai lệch!

Lời này sao nghe đều kỳ nghĩa liên tiếp, không chờ trên mặt Lục Bình hiện ra vẻ cổ quái, Xích Luyện Anh trước hết không nhịn cười được.

- Cũng được, vậy là nàng vẫn ở Bắc Hải du lịch hay trở về Đông Hải? Ta vào một ngày không xa lắm sẽ lên vòng qua Đông Hải đi đến Trung Thổ, nàng muốn đi cùng không?

Lục Bình nghĩ nghĩ hỏi lần nữa.

Nghe nói Lục Bình muốn đi Trung Thổ, ánh mắt của Xích Luyện Anh sáng lên, hỏi:

- Ta chưa từng đi qua Trung Thổ du lịch, Bắc Hải cũng quá không thú vị, ta trở về Đông Hải trước, đợi đến lúc đi Trung Thổ nhất định phải gọi ta. Nếu không nhất định phải khiến cho huynh đẹp mắt. Nhưng, huynh đi Trung Thổ làm gì?

Lục Bình nhún vai một cái, đáp:

- Đi Thiên Huyền tông nghênh đón bảo thuyền trước, rồi đến Thiên Nguyệt tông nhìn một chút, sau đó còn có một sân đấu kiếm được mời đi làm người chứng kiến.

- Đấu kiếm sao?

- Đấu kiếm sao?

Xích Luyện Anh vốn là một người tính tình e sợ cho thiên hạ bất loạn, nghe có náo nhiệt như thể muốn xem, càng kiên định quyết tâm nàng theo Lục Bình đi tới Trung Thổ.

- Nhưng nói thật, hôm nay ký ức của nàng khôi phục hơn phân nửa, dung mạo cũng khôi phục, không dự tính theo ta đi xem lão sư một chút sao? Lão sư những năm này đối với nàng năm đó mất tích một mực áy náy vu tâm.

Xích Luyện Anh vốn muốn hàm hồ cho qua, lại nhìn thấy Lục Bình bộ dáng nghiêm túc, chỉ đành phải khổ não nói:

- Thấy bà ta rồi nói gì, ôm đầu khóc rống sao? Lại nói vài năm đã qua, dì Cầm tuy không thích ta, nhưng rốt cuộc đã cứu tánh mạng của ta, cũng dạy dô ta tu luyện như thế nào. Ta thiếu bà ta cũng nhiều, nếu ta trở về tông môn, dì Cẩm nên tự xử như thế nào? Nghĩ nghĩ tới những thứ này, ta cảm giác mình ngây ngô ở Đông Hải thì tốt hơn. Những năm gần đây bản thân ta quen tự tại rồi, trên Thính Đào đão ta có thể tùy tâm sở dục, vô câu vô thúc. Nếu ta thật trở lại trên Thiên Linh sơn, ta sợ rằng không thích ứng được nơi đó.

Lục Bình vốn muốn nói gì, nhưng trong nháy mắt lại nhớ đến Mai Thiên Cầm đã từng nói qua với mình. Một Khương Thiên Huyên, một Xích Luyện Anh, ân oán trên đồng lứa hôm nay đeo bám thành một đoàn loạn ma, thậm chí ngay cả ai đúng ai sai nói không quá rõ rồi. Về phần Lục Bình những vãn bối này càng thêm không hiểu quan hệ phức tạp rắc rối trong đó.

Nếu Xích Luyện Anh không muốn trở về Chân Linh phái, Lục Bình hiển nhiên tôn trọng sự lựa chọn của nàng. Sau khi Lục Bình tiến nàng tới Đông Hải, hắn nhấc độn quang phi độn đi Hoàng Ly đảo.

- Tạ huynh, Tang huynh, còn phải đa tạ hai người xuất thủ tương trợ, Hoàng Ly đảo mới không lần nữa rơi vào trong tay yêu tộc. Chẳng qua là mấy ngày nay mọi chuyện nhiều hạn chế, tại hạ một mực không thể nhịn chút thời gian đặc biệt cám ơn hai vị, chớ trách chớ trách!

Lục Bình cười chắp tay làm lễ hai người.

Tạ Thiên Dương cười nói:

- Ngươi không đến cũng được, Bắc Hải phong quang cũng có một chút mùi vị. Người đến lúc này ngược lại quấy rầy nhã hứng của ta cùng với Tang huynh!

Tang Du lại nói:

- Ta và người kết làm huynh đệ, cần gì phải khách khí như thế!

Ba người ngồi vào chỗ của mình, Lục Bình bấy giờ mới nghiệm mặt nói:

- Tạ huynh, quý phái cùng Liệt Thiên Kiếm phái đấu kiếm rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đám người Tạ huynh có nắm chắc, không giấu Tạ huynh, ngày đó dưới Thiên Linh sơn tại hạ cũng nhận được thiệp mời của Liệt Thiên Kiếm phái. Hơn nữa còn là Tiểu Bạch Vũ tự tay viết, đến lúc đó sợ cũng không cách nào giúp Tạ huynh.

Lúc này Tang Du nói:

- Nói đến điều này, bổn phái Phùng Lục lão tổ cũng nhận được thiệp mời của Liệt Thiên Kiếm phái. Lão nhân gia ông ta cùng Tiểu Bạch Vũ giao tình khá sâu, đến lúc đó sợ rằng càng thêm đúng bên phía Tiểu Bạch Vũ đó.

Tạ Thiên Dương đối với Lục Bình nhận được thiệp mời của Liệt Thiên Kiếm phái tựa hồ cũng không ngoài ý, đối với chuyện Phùng Lục lão tổ hiển nhiên càng thêm biết được, trầm giọng nói:

- Vốn dĩ chính là muốn mượn danh vọng của Lục huynh đi làm một người chứng kiến. Liệt Thiên Kiếm phái làm như thể xem ra cũng dụng ý đó, Lục huynh hoàn toàn không cần phải bận tâm! Về phần Phùng Lục lão tổ vốn chính là hảo hữu của Tiểu Bạch Vũ, giao tình của bọn họ không liên quan bọn ta.

Năm đó Tử Dương cung đấu kiếm, Tiểu Bạch Vũ một người một kiếm xông vào trong Tử Dương cung, lấy ngôn ngữ thiết sáo làm Thuần Dương kiếm tiền Lữ Thái Thanh năm đó đón đỡ ba kiếm của ông ta, để coi như là tiền đặt cuộc cho Liệt Thiên Kiếm phái có nhập vào Tử Dương cung hay không.

Lữ Thái Thanh không biết có bẫy, do sơ sót bị Tiểu Bạch Vũ lấy Khai Thiên Kiếm Thuật chém chết.

Sau đó Lữ Thái Thanh bỏ mạng thiên nhai, Tử Dương cung ném chuột sợ vỡ đồ không dám hạ thủ với Liệt Thiên Kiếm phái. Mà thời điểm đợi Tiểu Bạch Vũ xuất hiện lần nữa, đã là Thuần Dương lão tổ, cường giả có mấy trong thiên hạ. Tử Dương cung càng thêm không làm gì được, chỉ đành phải đem hy vọng đặt trên mặt song phương lần thứ hai đấu kiếm.

Lần thứ hai đấu kiếm ước định cũng là nội dung đánh cuộc giữa Tiểu Bạch Vũ cùng Tử Dương cung năm đó. Tiêu Bạch Vũ thủ xào chém chết Lữ Thái Thanh. Tử Dương cung mặc dù ngại vì đánh cuộc không cách nào ngăn cản ông ta rời đi, nhưng cũng khiến cho Tiểu Bạch Vũ đáp ứng đánh cuộc lần thứ hai đấu kiếm.

Lục Bình sơ lược nghe qua Tạ Thiên Dương giảng thuật, lúc này mới hỏi:

- Lục mỗ đối với quý phái Lục Đại thần kiếm chỉ quen thuộc ba người là Phiền huynh, Tô huynh cùng với Tạ huynh, ba vị còn lại cũng chưa quen thuộc. Không biết Tạ huynh có nắm chắc với một lần đấu kiếm này không?

Tạ Thiên Dương cười khổ đáp:

- Nói thật, cũng không nắm chắc bao nhiêu. Nếu là sự huynh đệ sáu người bọn ta toàn bộ tiền cấp pháp tướng hậu kỳ, dựa vào bốn phái bí truyền kiếm trận, sáu người ta hợp lực trận chiến này còn có thể chiếm được thượng phong. Hôm nay chỉ có đại sư huynh Phiền Liệt Phong, nhị sư huynh Phiền Minh Kiệt cùng với tại hạ ba người vượt qua lối kiếp lần thứ hai. Tam sư huynh Tô cảm hôm nay đang ở tối hậu quan đầu lên cấp, cũng không biết có thể đuổi giữa đấu kiếm thành tựu pháp tướng hậu kỳ hay không? Tuy nhiên coi như thành công lên cấp, đến lúc đó sợ cũng không thời gian tới vững chắc tu vi. Về phần Tứ sư huynh Nghề Ngọc Sinh cùng Ngũ sư huynh Điền Bá Lương hai người căn bản không thể nào giữa đấu kiếm tiền cấp pháp tướng hậu kỳ rồi.&


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui