Chân Linh Cửu Biến

- Con mẹ nó, tuy nói mỗ gia đánh một trận này cho dù thua cũng có thể mang tới phiền toái lớn cho người, không ngờ cũng thua thống khoái như vậy. Người lợi hại hơn so với Phiền Minh Kiệt, Nhạn Nam Phi gì đó. Mộ gia rất bội phục!

Hổ Liệt Phong chợt run lên hai tay, lại hít thở sâu mấy hơi, phát giác trên người không để lại ám thương gì, vừa hướng về phía Lục Bình vừa nói.

Lục Bình thu Chân Linh Chi Kiếm, giao long cấm cố trên người Hổ Liệt Phong hiển nhiên cũng tự đi tiêu tán, nghe Hổ Liệt Phong nói như vậy, cười nói:

- Ngươi cũng cực kỳ lợi hại. Nếu không phải tại hạ sớm bày ra thủ đoạn thừa dịp người chưa chuẩn bị, sợ rằng muốn chiến bại ngươi cũng không dễ dàng.

Hổ Liệt Phong lắc đầu một cái, làm gì là cái gì thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, căn bản hắn không còn kịp làm chuẩn bị nữa.

Hổ Liệt Phong suy nghĩ một chút, cười “hắc hắc” nói:

- Khi mổ gia tới nghe nói có không ít người không phục người người này, mô gia cũng là một người trong số đó. Tuy nhiên sau trận đánh này, xem ra người còn muốn tìm người phiền toái sẽ phải ít hơn nhiều chứ?

Lục Bình nghe vậy cười nói:

- Vậy thì thật là tốt, tại hạ cũng không mong gì hơn, nếu không phải trong tay cầm thiệp mời của hai nhà tông môn không thể không nể mặt, Phi Lương sơn này không đi cũng được!

Tiễn Hổ Liệt Phong đi xong, Lục Bình xoay người về Xích Luyện Anh cười nói:

- Lần này xem ra thanh tĩnh nhiều rồi!

Không ngờ Lục Bình nói lời này không bao lâu, chân trời lại là một đạo độn quang nện xuống. Người còn chưa từ trong độn quang đi ra, một giọng nói đã từ trong độn quang nhẹ nhàng tới trước:

- Lăng Vân cốc Lô Tri Xuyên đặc biệt tới lãnh giáo Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên!

Đây thật đúng là không xong rồi!

Chính là người nắn từ đất cũng có ba phần hóa khí, huống chi Lục Bình một người mà lại bị ba người khiêu khích như vậy!

- Mẹ kiếp xong chưa, thật coi Lão Tử không dám giết người sao?

Lục Bình cũng không quản người đến là ai, hai tay kết ra một ấn, đẩy về phía độn quang bay tới. Vân khí giữa không trung nhất thời gió nổi mây vần, hội tụ trong một đạo ấn quyết đánh ra trước người của Lục Bình.

Trong phút chốc, một con vụ long ba mươi trượng lắc đầu vẫy đuôi tạo thành ở thân hình của Lục Bình, rồi sau đó giương nanh múa vuốt hướng bầu trời phát ra một đạo ngâm hống liều lượng, tiếp theo khai ích miệng khổng lồ một hớp nuốt đi độn quang bay tới.

Độn quang trước vụ long diệu võ dương oai tựa hồ cũng không coi nó vào đầu, lại giống như trong nháy mắt đó căn bản không thể nào tránh né, không ngờ dễ dàng bị vụ long một miệng nuốt vào trong bụng như vậy,

Trong lúc bản thân Xích Luyện Anh cũng có chút không rõ người đến rốt cuộc là loại tình huống nào, một tiếng thét kinh hãi kêu đau chất thêm đột nhiên truyền ra từ trong bụng vụ long. Lần này Xích Luyện Anh rốt cuộc biệt là tình huống nào. Tuy nhiên không đợi trên mặt của nàng lộ ra vui sướng đắc thắng, lại lập tức giống như nghĩ tới điều gì nụ cười tịnh lệ hơi chậm lại trên mặt.

Lăng Vân cốc Lộ Trị Xuyên? Danh tự này cũng rất quen, tựa hồ đã nghe Lục Bình nói qua.

Mu bàn tay của hai tay Lục Bình từ trước người vung một cái ra phía ngoài, tựu như đuổi ruồi vậy. Trong lúc vụ long vui mừng gào lên một tiếng nhất thời giải thể giữa không trung, rồi sau đó liền thấy một người trên cả người từ giữa không trung rơi xuống. Trên đỉnh đầu của hắn không còn một đồng vải rách nát phiếu tán.

Trong lòng Lục Bình cảm thấy hả giận, mắng:

- Đúng thật khi Lão Tử là trái hồng mềm tới bóp, lại có người đến Lão Tử không ngại giết người lập uy!

Xích Luyện Anh ở một bên nhìn thấy Lục Bình thì thật có chút nổi giận, vội vàng nói:

- Xin bớt giận xin bớt giận, nhưng Lăng Vân cốc Lô Tri Xuyên là ai?

- Lô Tri Xuyên sao?

Lục Bình phảng phất đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng cúi đầu nhìn lại làm gì còn có thân ảnh của người nọ mới vừa té xuống. Trên mặt hiện lên một đạo thần sắc ấm tình bất định rồi lại dở khóc dở cười.

- Lần này kết từ thù rồi đây! Sao nàng cũng không nhắc nhở ta một cái!

Chính là Lục Bình thời điểm này cũng không nhịn được oán trách một tiếng với hồng nhan tri kỷ bên cạnh.

Xích Luyện Anh nhất thời cáu giận nói:

- Huynh vừa lên tới chính là kêu đánh kêu giết. Người nọ ngay cả một chiều của huynh cũng không đỡ nổi. Ta muốn nhắc nhở huynh cũng không còn kịp rồi!

Lục Bình buồn bực nói:

- Ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi, Lăng Vân cốc thứ nhất đích truyền cũng quá phế đi!

- Cái gì?

Xích Luyện Anh mắt hạnh trợn tròn.

Đinh Phi Lương Sơn, trừ mấy vị đồng nhan hạc phát lão giả ra, còn có chính là một người trẻ tuổi tuấn ngạn giúp tu luyện giới tụ tập chung một chỗ. Bọn họ đều được thiệp mời của các phái lão tổ đặc biệt dẫn đích truyền tu sĩ đời thứ ba đến xem cuộc chiến, trong đó có không ít người đều là người mà Lục Bình quen tại có thể tường.

- Nam Cung tiện nhân, ngươi nói có nhiều người sẽ tìm Lục Thiên Bình đó phiền toái. Người có biết một ít người nào không?

Dám gọi thẳng Trùng Thiện các Nam Phương cung chủ Nam Cung Tiểu Kiếm là “tiện nhân”, hắn ít nhất đều là nhân vật mà vô luận là tu vi hoặc là thân phận đều không phân cao thấp cùng Nam Cung Tiểu Kiếm. Mà người trước mắt hiển nhiên có tư cách này.

Nam Cung Tiểu Kiếm liếc người nói chuyện một cái, đáp:

Lý Thế Càn, đừng cho rằng ta không biết Tần Thế Quân đến hiện tại không đánh chú ý gì, hắc hắc. Ngươi yên tâm, lấy Tần Đại quân tử dối trá, hắn không thể nào ngay từ đầu xuất thủ với Lục Thiên Bình. Dĩ nhiên, vì chu toàn danh tiếng, Tần đại quân tử cũng không cuối cùng xuất thủ rơi một danh tiếng xa luân chiến. Hắn sẽ chọn xuất thủ chính giữa, chiến thắng chỉ sợ cũng đúng lúc Lục Thiên Bình đó thắng tích đạt tới cao nhất rồi lại bị tiêu hao không ít, khiến cho hắn chiếm tiện nghi không thấy được của người khác, chiến bại cũng có đá lót chân trước mặt người, trên mặt cũng không quá mức khó coi. Tần đại quân tử khôn khéo đây.

Lý Thế Càn hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nghe nói Đông Phương Ngạn Hồng cũng đặc biệt từ Trùng Thiện các chạy tới, chẳng lẽ mục đích cũng không cùng một dạng với đại sư huynh của bốn phái hay sao?

Hai người đang định tranh chấp, lại nghe một bên Thiên Huyền tông Tào Kiếm Bình đột nhiên nói:

- Nghe nói Cửu Huyền lầu Ngụy Chấn cũng cùng Lục Thiên Bình đó có chút đụng chạm. Ngụy Chấn còn đã từng đi thương Lục Thiên Bình. Đáng tiếc Cửu Huyền lâu phong sơn đóng cửa, nếu không lục đại thánh địa lại có một vị thứ nhất đích truyền sẽ đến tìm Lục Thiên Bình phiền toái.

- Cái gì? Ngụy Chấn không ngờ lại đả thương Lục Thiên Bình. Lục Thiên Bình đó thua trong tay Ngụy Chấn sao?

- Thật bất khả tư nghị, thiệt hay giả chứ?

- Giả sao, không thể nào đâu...

Đông đảo các phái đích truyền đều một trận xôn xao, giọng nói đều cố gắng thể hiện sự ngạc nhiên, hoặc là không thể nào tin được...

Tào Kiếm Bình bĩu môi, nói:

- Đả thương Lục Thiên Bình cũng thật, nhưng đó là Nhất Nguyên, Lưỡng Nghi, Tam Tài, Ngũ Hành, Lục Hợp năm vị lâu chủ liên thủ thiết cục vẫy giết. Không ngờ bị Lục Thiên Bình đó nhất cử xông phá trận pháp do Ngũ Hành lậu chủ bày ra, còn đả thương hai người. Cuối cùng mắt thấy phá vòng vây thành công mới bị Ngụy Chấn ở sau lưng lấy Nhị kiếp linh bảo đánh cho bị thương bỏ chạy.

Mọi người lại là một trận trợn mắt hốc mồm, trong ánh mắt đều lóe ra vẻ không thể nào ngờ.&


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui