Chân Linh Cửu Biến

Dịch giả: Titan

Lục Bình nhìn ba tu sĩ tạo thành thế tam giác bao vây chung quanh mình. Một người trước mặt dường như là đầu lĩnh, có dung huyết chín tầng tu vi. Hai người còn lại có tu vi dung huyết tầng tám.

- Tiểu tử, nghe nói ngươi là luyện đan sư? Kế tiếp theo đây nên làm như thế nào, không cần chúng ta nhiều lời nữa chứ?!

Đầu lĩnh đại ca nắm chắc phần thắng, đắc ý nói.

Lục Bình trên mặt không xuất hiện biểu lộ kinh hoảng thất thố nằm trong dự liệu, mà chỉ mỉm cười nói:

- Phục kích một vị đan sư, mấy vị quả thật là can đảm a.

Ba người nghe vậy sắc mặt đều biến đổi, là kẻ trà trộn trong tu luyện giới, có mấy loại người tốt nhất không nên trêu chọc, đan sư chính là một loại trong số đó. Điều này là bởi vì thứ người như thế bình thường sau lưng thường có một mạng lưới quan hệ khổng lồ mà họ rất dễ dàng lôi kéo tạo dựng lên. Không một tu sĩ nào dám nói chắc chắn rằng mình sau này tu hành hoàn toàn không dùng tới sự trợ giúp của luyện đan sư.

Với thân phận luyện đan sư của Lục Bình, chỉ cần hắn lên tiếng hô hào, chỉ nội trong Tam gia thành không đã có hàng trăm hàng nghìn tu sĩ cam nguyện vì hắn mà đánh diệt ba người bọn họ.

Đầu lĩnh hừ lạnh một tiếng, nói:

- Chỉ là dung huyết tầng bảy tu vi mà thôi, hôm nay người nếu vẫn lạc ở nơi này, còn có ai biết được chuyện này nữa chứ?

Hai người khác nghe đầu lĩnh nói thế, đều thanh tĩnh trở lại, sát ý trên mặt càng thêm rõ ràng, vẻ tham lam trong ánh mắt cũng càng thêm nồng nặc.

Lục Bình khẽ cười một tiếng, trong miệng huýt một tiếng huýt sáo.

Đầu lĩnh tu sĩ nhất thời cảm thấy không ổn, vội vàng lạnh giọng nói:

- Đồng loạt ra tay, giết hắn!

Vừa dứt lời, hai người khác còn chưa kịp tế lên pháp khí, dưới chân của tu sĩ bên trái đột nhiên xuất hiện ba cái đuôi rắn khổng lồ, phân ba phương hướng quét ngang, quật dọc, chém nghiêng về phía hắn.

Tu sĩ kêu lên một tiếng, chỉ kịp đem hộ thân cương khí cùng pháp khí tế lên, một khối kim chuyên (gạch bằng vàng) đem một cái đuôi rắn màu xanh nhạt gạt ra ngoài, nhưng ngay sau đó liền bị hai cái đuôi rắn khác đập vào trong nước biển, văng lên một cột nước to lớn. Nước biến chao động sùng sùng liên hồi, chỉ chốc lát sau liền bình tĩnh lại, chỉ nổi lên một vết máu màu đỏ.

Vào thời điểm Tam linh xuất thủ, một tiếng ré dài trong trẻo truyền tới, một cổ phong áp to lớn theo một con chim khổng lồ sầm sụp ngút trời chúi mình lao xuống.

Tu sĩ phía bên phải phản ứng cũng không chậm, đã đem một món thượng cấp kim chung (chuông vàng) tế lên ở trên đỉnh đầu. Lục Cầm hai móng đánh vào trên chuông, chuông vàng hơi rung động một cái, vững vàng che chở tu sĩ dưới chuông, chẳng qua là tu sĩ sắc mặt trắng nhợt, hiển nhiên một kích này khiến cho hắn cảm thấy không chịu nổi.

Lục Bình hơi có chút kinh ngạc, xem ra đúng như theo như lời của Trần Luyện nói, phòng thủ pháp khí có thể luyện chế thành hình dáng chuông, hay tháp như thế này, cũng có thể coi như là tinh phẩm trong pháp khí cùng cấp. Thanh Loan điều hai móng đánh ra một kích với uy lực thế nào Lục Bình biết rõ. Với dung huyết tầng tám tu vi bây giờ của nó, thượng cấp pháp khí bình thường bị cô nàng đánh một cú xuyên thủng cũng không phải là chuyện không thể được.

Đôi môi Lục Bình khẽ nhúc nhích, không biết nói cái gì đó. Lục Cầm kêu “Thu thu” hai tiếng, phảng phất như rất bất mãn, nhưng vẫn không làm ngược lại lệnh của Lục Bình, hai cánh phất một trận, một loạt phong nhận, phong đao, phong trùy, khí bạo thuật, khí lãng thuật vân vân... đồng loạt hướng tu sĩ vỗ đầu che mặt mà đánh. Toàn bộ phương hướng công kích nhắm ở trên kim sắc quang mạc do chuông vàng rũ xuống, chứ không công kích vào bản thể của kim chung nữa.

Lục Bình khẽ mỉm cười, nhìn tên đầu lĩnh trước mắt này.

Lúc này vị đại ca này đã hoàn toàn không còn ra vẻ ý khí phong phát như mới vừa rồi nữa. Gã vốn tỏ rõ là nắm chắc phần thắng, nhưng khi nhìn phi kiếm màu xanh lơ lửng ở khoảng không trên đầu phía trước mình mấy trượng, mũi kiêm lơ lửng chỉa về phía gã, thì ngay một cử động gã cũng không dám.

Mũi của Thanh Hàm kiếm chỉ hờ hững như vậy, nhưng tu sĩ cảm giác toàn thân trên dưới của mình đã bị bao phủ ở bên trong. Mũi kiếm hơi rung động, phảng phất tùy thời có thể từ bất cứ phương hướng nào, với bất kỳ phương thức nào hướng vào tu sĩ mà công kích vậy.

Kiếm ý ngang trời!

Chính vào lúc này, ba con Bích Hải linh và đã từ đáy biên nổi lên, khôi phục lại hình dáng một thước lớn nhỏ, với ba màu thanh, lam, bạch. Sau khi ba con linh xà nổi lên mặt biển, nhìn đầu lĩnh tu sĩ bị Lục Bình khống chế không dám nhúc nhích, liền quay sang tên bên kia đang bị Thanh Loan điều áp chế gắt gao. Chúng chợt phảng phất phát hiện ra chuyện gì đó rất cao hứng vậy, quanh quẩn ở trên mặt biển vui mừng đùa giỡn, xà khu nho nhỏ thế mà cũng khiến cho mặt biển phụ cận mười mấy trượng rung chuyển, dâng lên từng đợt sóng mấy trượng cao.

Lục Cầm tự nhiên biết đây là ba con linh xà đang gây hấn với mình. Tam linh với dung huyết tầng sáu tu vi cùng Lục Cầm đồng thời xuất thủ, thế mà trước Lục Cầm một bước tiêu diệt đối thủ của mình, tự nhiên bắt đầu trào phúng đối với Lục Cầm tu vi cao hơn bọn chúng mà vẫn chưa giải quyết được đối thủ.

Trên bầu trời nhất thời mấy tiếng kêu to dồn dập truyền tới, phảng phất đang giải thích mình sở dĩ không giải quyết được đối thủ nguyên nhân chính là do chủ nhân ra lệnh. Sau đó một tiếng ré giận rõ to truyền tới, Lục Cầm rốt cục đem sự tức giận bị đè nén của mình toàn bộ bộc phát ra. Nó cũng không kịp nhớ lời Lục Bình dặn dò, miệng chim há ra, một cổ hỏa diễm màu xanh phún phát. Được hai cánh Lục Cầm thôi ba trợ lan, hóa thành từng hỏa cầu màu xanh hướng kim chung của tu sĩ bay đi. Ngay sát na đụng vào kim sắc quang mạc, chúng lập tức vỡ ra, hỏa diễm màu xanh nhất thời đem toàn bộ chuông vàng bao phủ, khiến cho kim sắc quang mạc cháy vang lên những tiếng “Lách tách”, mặt ngoài màu vàng sáng bóng của chuông vàng trở nên càng ngày càng ảm đạm.

- Cẩn thận!

Tu sĩ dẫn đầu bất chấp nguy hiểm đe dọa từ Thanh Hàm kiếm của Lục Bình, vội vàng quát lên nhắc.

Tuy nhiên, tu sĩ bị hỏa diễm bao vây đã không còn kịp ứng phó với biến cố này, hơi nào còn có thể nghe được lời cảnh cáo của đại ca.

- Đang khi hắn toàn lực thúc giục pháp lực trong cơ thể, liều mạng thâu nhập vào trong chuông vàng, chống lại hỏa diễm màu xanh, thì đột nhiên bị ép phải khom người xuống. Tu sĩ ngẩng đầu nhìn lại, thì ra Thanh Loan điểu to lớn đã lần nữa đáp xuống.

- Đã sắp đến tình trạng đèn cạn dầu, tu sĩ cũng không còn lực ngăn cản Lục Cầm đánh vào. Kim chung vang lên một tiếng như thở than, bị Thanh Loan điều đánh bay đi. Lục Cầm quét cánh bên trái một cái, đầu của tu sĩ liền bay ra khỏi cổ.

Lục Bình cũng không nhân lúc đầu lĩnh tu sĩ mở miệng nhắc nhở tiêu đệ của mình mà có động tác, vẫn dùng Thanh Hàm kiếm xa xa chỉ về phía y.

Đầu đĩnh đại ca lúc này trên mặt đã ứa đầy mồ hôi hột, hiển nhiên đã sắp đến lằn ranh suy sụp về tinh thần và thể xác.

Đầu lĩnh đại ca cũng không cách nào nhịn được loại kiếm ý khiến người ta hít thở không thông này ép vào người, dứt khoát không chống cự nữa, chen lời hỏi:

- Ngươi rốt cuộc là người nào?

Lục Bình khẽ mỉm cười, Thanh Hàm kiếm treo ở trên đỉnh đầu của đầu lĩnh đại ca. Đầu lĩnh đại ca sắc mặt co rút một trận, hiển nhiên đối với loại cẩn thận này của Lục Bình không có biện pháp nào. Lúc này Lục Bình vừa đi về phía trước, vừa hỏi:

- Lời này đáng ra phải là ta hỏi các hạ mới đúng chứ?

Đang khi Lục Bình đi về phía trước, Thanh Hàm kiếm run lên một cái, phảng phất bởi vì Lục Bình nhất tâm nhị dụng, khiến cho sự khống chế đối với Thanh Hàm kiếm thoáng suy yếu đi một chút vậy.

Đầu lĩnh Đại ca đột nhiên gây khó dễ, trong tay xuất hiện một cây cung, nhanh chóng kéo căng ra, hướng Lục Bình bắn ra một mũi tên, sau đó đem một mặt gương treo ở đỉnh đầu, không thèm chú ý gì đến Thanh Hàm kiếm ở bầu trời, xoay người bay trốn đi.

Lục Bình tựa hồ đối với điều này đã sớm có chuẩn bị. Tuy nhiên, đầu lĩnh đại ca bắn ra một mũi tên pháp khí này lại vượt ra ngoài dự liệu của hắn. Từ bên trong Thủy tinh Lưu ly bát lập tức ra một đạo thanh thủy, ở trước người Lục Bình tạo thành một đạo thủy thuẫn, không ngờ lại bị mũi tên dùng pháp lực ngưng kết này bắn xuyên thủng, cuối cùng nhờ có “Âm thiên” mới ngăn lại được.

Lúc này tu sĩ đã chạy ra ngoài mười mấy trượng, Lục Bình không hoảng hốt không vội vàng, Thanh Hàm kiếm phát ra một tiếng rít, ở trên trời tạo thành một đạo thất luyện hình thành từ mấy trăm đạo kiếm quang, trong nháy mắt đuổi kịp tu sĩ, hướng phía sau lưng của y mà chém.

Tu sĩ phảng phất đối với pháp khí của mình rất có lòng tin, vẫn y như cũ gia tốc phi độn.

Đang khi Thanh Hàm kiếm sắp chém đến trên mặt kính, thì Kim kính đột nhiên phát ra một đạo kim quang, quét vào Thanh Hàm kiếm, hơn ba trăm đạo kiếm quang nhất thời thiếu đi một nửa, chỉ còn dư lại tám mươi mốt đạo thông linh kiếm quang cùng kiếm quang bình thường còn sót lại đánh vào phía trên Kim kính.

Một loạt tiếng rít chói tai làm người ta buốt răng truyền tới, Kim kính lung lay một cái, rốt cục vẫn chặn được kiếm quang của Lục Bình. Tu sĩ đang chạy trốn khi bị Thanh Hàm kiểm đánh vào phòng thủ pháp khí, chân lảo đảo một trận, rồi sau đó lại phi độn nhanh hơn.

Lục Bình đối với uy lực của Kim kính có chút kinh ngạc, tuy vậy vẫn cười lạnh nói:

- Lần này xem ngươi trốn nơi nào?

Dưới chân Tường Vân đâu chợt lóe, trong chốc lát đã đuổi ở sau lưng tu sĩ, Thanh Hàm kiếm rạch một cái, lần nữa chém tới.

Lần này Kim kính lại nhoáng lên một đạo kim quang lần nữa, cũng chỉ chặn đi mấy chục đạo kiếm quang. Thanh Hàm kiếm kiếm quang chém ở trên mặt kiếng, Kim kính một trận lay động, bị đánh bay ra ngoài, tu sĩ sắc mặt trắng nhợt, khạc ra một ngụm máu tươi.

Kiếm quang tiếp tục chém xuống, mắt thấy sẽ đem tu sĩ chém chết, thì thấy hộ thân cương khí bên ngoài cơ thể tu sĩ lại thoáng hiện hào quang, cương khí vốn là màu vàng kim đột nhiên nhiễm thêm một tầng màu hồng. Thanh Hàm kiếm chém ở phía trên, Lục Bình nhất thời cảm giác nó như bị một tầng vật chất nhu nhược nhưng bền bỉ chắn chết ở bên ngoài.

Lục Bình mặt liền biến sắc, hộ thân cương khí của người này không ngờ cũng dung hợp thiên địa kỳ vật. Hơn nữa thiên địa kỳ vật dụng hợp được lại là thứ Lục Bình rất quen thuộc. Đấy chính là Bách hoa sát mà tu sĩ số năm mươi tám dùng để cùng Sở Đình trao đổi trong địa hạ giao dịch hội.

Từ Bách hoa cương khí mà y tu thành hình mà suy xét, thì hiển nhiên y dung hợp Bách hoa sát nhiều hơn nhiều so với một lượng nhỏ trao đổi ngày hôm đó. Như vậy, thân phận của người này ắt chính là tu sĩ số năm mươi tám hôm đó ở trong giao dịch hội dưới lòng đất ngồi ở bên cạnh Lục Bình.

Tu sĩ mượn uy lực một kích này của Lục Bình, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, hóa thành một đoàn kim sắc thiểm quang lóe lên rồi biến mất. Khi xuất hiện trở lại, thì y đã đến cách đó gần trăm trượng.

Lục Bình hai đòn đánh rơi vào chỗ không người, trong lòng cũng tức giận, người này chỉ bàn về thực lực, sợ rằng so với các loại nhân vật trong “Bắc Hải thập bát tướng” chỉ kém hơn một bậc. Tuy nhiên, trên người kẻ này kỳ công diệu quyết cũng không ít, điều này làm cho tâm tình hưng phấn của Lục Bình khi mới tiến vào dung huyết điên phong không khỏi chững lại.

Lục Bình nếu đã quyết ý muốn giết y, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng buông tay. Hắn thi triển Đạp Lãng quyết, cùng Tường Vân đậu tương hợp, trong chớp mắt lần nữa đuổi theo gần kịp kẻ địch.

Tu sĩ xoay người ném ra hai vật, Lục Bình thấy rõ, một vật trong đó chính là một ngọc giản màu xanh biếc.

Dưới tình huống này, có thể dùng để cứu mạng cũng chỉ có phù bảo!

Lục Bình liều mạng, cũng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một phù bảo rồi kích thích pháp lực. Cái phù bảo này là từ giao dịch hội đổi được. Sau khi bị kích thích, phù bảo liên tiếp tự nhiên xuất hiện ba vòng sáng màu hoàng kim, đem Lục Bình bao vào giữa.

Phù bảo màu xanh biếc sau khi nổ tung, hóa thành bảy mươi hai mũi tên xanh thẫm, hướng Lục Bình bắn tới chi chít.

Lục Bình tốc độ không thay đổi chút nào, từ trong mưa tên vọt thăng qua, ba đạo hào quang trên người đã sớm bị đánh nát, tuy nhiên Lục Bình cũng bình yên vô sự.

Chính vào lúc này, món đồ thứ hai của tu sĩ cũng bay đến trước người Lục Bình, “Phanh” một tiếng nổ lớn rồi tán ra, một đoàn hác vụ lập tức phù trùm dày đặc lên người của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui