Dịch giả: Titan
Lục Bình nằm lắng lặng dưới đáy biển không nhúc nhích, nhưng thông qua dự cảnh phù trước đó đặt ở trong biển khẩn trương phán đoán trận đại chiến giữa Kiều Hi Bằng cùng hải xà yêu trên mặt biển.
Lúc Lục Bình bị tập kích thì, hắn cũng đã đoán được người tập kích mình chính là Huyền Linh phái Kiều Hi Bằng.
Lục Bình khi bị đánh rơi chìm xuống đáy biển, mặc dù có thạch tháp cùng phi yến kiếm ngăn cản, hai đạo cực phẩm huyết phủ cũng ít nhiều làm suy yếu kiếm quang đánh tới, nhưng nếu là Luyện khí tầng chín tu sĩ tầm thường cũng phải hữu tử vô sanh.
Điều may mắn chính là trên người của Lục Bình còn có một món trung cấp pháp khí nội giáp dùng da hải và yêu luyện chế mà thành. Cái nội giáp này đem uy lực còn dư lại của kiếm quang lần nữa ngăn cản hơn phân nửa, còn sót lại đã không thể đối với sinh mạng của Lục Bình tạo thành uy hiếp.
Huống chi trong đoạn thời gian này, Lục Bình cùng Tầm Linh thử Đại Bảo nhờ ăn thịt rắn của hải xà yêu lần trước bị đánh chết, yêu thú thân thể vốn là mạnh mẽ xa so với nhân loại, huống chi là thịt rắn bích hải linh xà. Vì vậy, Lục Bình thân thể cũng nhận được độ cường hóa cực lớn.
Cho dù như vậy, Lục Bình cũng bị trọng thương. Điều này khiến cho hắn rõ ràng thể nghiệm được Dung huyết kỳ tu sĩ uy thế như thế nào.
Đồng thời, nó cũng để cho Lục Bình bởi vì lần trước sau khi đánh chết hải xà yếu, đối với Dung huyết kỳ tu sĩ từ từ mất đi lòng kính sợ khôi phục trở lại.
Cùng bình thường Dung huyết kỳ tu sĩ so sánh, mình đúng là vẫn còn kém rất xa!
Tỉnh táo lại, Lục Bình biết bây giờ trọng yếu nhất chính là bảo vệ tánh mạng. Vào thời điểm chìm hướng đáy biển, Lục Bình nhanh chóng đem mấy tờ phong linh phù do mình chế luyện vỗ lên trên người, đem bản thân ngụy trang thành một cụ thi thể không một chút tiếng động nào. Đồng thời, hắn đem hai viên cực phẩm phục nguyên đan giá trị mấy trăm linh thạch nhét vào trong miệng.
Quả nhiên, Lục Bình mới vừa chìm đến đáy biển, một đạo thần thức liền giống như một đạo hàn tuyền từ từ ngâm quá toàn thân hắn, đem hắn bao khóa lại.
Lục Bình nằm ở đáy biển không nhúc nhích. Độ sâu nước biển cùng phong linh phù trên người nghiêm mật phong tỏa Lục Bình toàn thân linh lực dao động.
Kiều Hi Bằng thần thức chợt lóe rồi biến mất, Lục Bình thở dài một cái, tiếp theo liên thông qua dự cảnh phù quan sát trận đấu pháp trên mặt biển.
Đây là Lục Bình lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy quan sát Dung huyết kỳ tu sĩ đấu pháp, để cho Lục Bình nhìn no mắt, đồng thời lại cảm thấy thu hoạch rất nhiều. Đặc biệt là hải xà yêu thiên phú thủy hệ pháp thuật, hướng Lục Bình phô bày một cảnh giới hoàn toàn mới. Lục Bình cảm giác mình có khoảng cách với cảnh giới này cũng không phải là quá xa, cái này nhất định chính là "Thế" cảnh giới rồi..
Lục Bình vốn là muốn đem Lưu tiên trưởng lưu cho mình truyền âm phù phát ra, nhưng e rằng loại phụ lục do Dung huyết kỳ cao thủ chế ra khi kích thích sẽ tạo ra pháp lực dao động khổng lồ, nhất định phải kinh động song phương trên mặt biển. Đến lúc đó, không đợi Lưu tiên trưởng cùng người chạy tới, hắn trước hết đã bị giết chết rồi.
Lục Bình thầm nghĩ, dù sao cũng không thể đem tất cả hy vọng đều ký thác vào việc giả chết, mình phải có sự chuẩn bị trước.
Vì vậy suy nghĩ một chút, hắn từ trong trữ vật đại lấy ra mấy thứ đồ...
Trên mặt biển, bích hải linh xà cùng Kiều Hi Bằng đấu pháp cũng đã đến lúc sống chết. Lúc này, trên người linh xà đã lại bị dính thêm mấy vết thương, cả người trên dưới máu tươi lâm ly, đem mặt biển phụ cận nhuộm thành màu đỏ nhạt.
Tức giận, linh xà ở trên mặt biển lần nữa lăn lộn khơi dậy cơn sóng thần. Kiều Hi Bằng chẳng qua là "Hắc hắc "Cười lạnh, trong thần sắc một bộ hưng phấn, mà trong tay cũng không bị ảnh hưởng, một thanh phi kiếm một mực khẩn trương đem linh xà vây khốn, tìm kiếm sơ hở.
Linh xà gào thét cho lắm cũng không mang đến cho mình sự chuyển cơ, ngược lại vì tức giận mà khiến cho linh xà mất đi sự tỉnh táo, bị Kiều Hi Bằng phi kiếm nhân cơ hội ở xa khu lại đâm hai kiếm.
Mắt thấy linh xà sẽ phải đối mặt pháp lực khô kiệt, bị thương nặng rồi bị giết, con mắt lạnh như băng của linh xà đột nhiên toát ra một loại lưu luyến cùng quyết tuyệt.
Hai loại cảm giác vốn là mâu thuẫn, nhưng lại hết sức hài hòa xuất hiện ở trong ánh mắt của linh xa.
Chỉ thấy nửa đoạn thân thể trước của linh xà đột nhiên đứng lên, một tiếng trầm muộn phát ra từ bên trong thân lỗ thể nó. Linh xà cả người một trận cấp tốc run động, tiếng gào thét thống khổ kinh thiên động địa, lân giáp màu bạc cả người trên dưới của nó đột nhiên dính vào liễu một tầng màu đỏ. Vết thương đã mất máu quá nhiều bị nước biển ngắm trắng bệch đột nhiên hồng nhuận trở lại. Ngay sau đó, những vết thương này bắt đầu đại lượng ứa máu ra phía ngoài. Cùng lúc đó, linh xà khí thế tăng vọt, cả người trên dưới pháp lực mãnh liệt, phảng phất lập tức khôi phục điên phong thời khắc.
Đuôi rắn lớn bằng thùng nước quét tới, nện lên hệ thân pháp thuận, đem Kiêu Hi Bằng có chút khinh thường đập vào trong biển.
Đợi cho Kiều Hi Bằng sắc mặt tái nhợt từ trong nước biến bay lên, linh xà từng đạo một thủy hệ pháp thuật khỏa hiệp hai món pháp khí đem Kiều Hi Bằng phi kiếm hình thành kiếm quang mang gạt ra. Hai món pháp khí không ngừng xông phá kiếm quang ngăn trở, hướng Kiều Hi Bằng công tới. Trong lúc nhất thời cũng khiến cho Kiều Hi Bằng thốt không kịp đề phòng luống cuống tay chân.
Kiều Hi Bằng kinh hô một tiếng: "Tự bạo huyết châu!" Trong giọng nói tràn đầy kinh hoàng cùng tức giận.
Lục Bình biết tự bạo huyết châu là một loại bí thuật tự tàn vô cùng nghiêm trọng. Dung huyết châu là căn bản của Dung huyết kỳ tu sĩ. Dung huyết kỳ tu sĩ mỗi khi thăng tiến một tầng, có thể ở trong tâm tạng trung ngưng kết ra một viên huyết châu. Mỗi một viên huyết châu đều là nguồn gốc pháp lực của Dung huyết kỳ tu sĩ, là căn bản của tu vi.
Tự bạo huyết châu chính là hy sinh huyết châu ngưng kết trong buồng tim, đổi lấy tạm thời hùng hậu pháp lực, cùng địch chém giết, là thủ đoạn liều mạng.
Tự bạo mấy viên huyết châu, sau đó tu vi sẽ giảm xuống mấy tầng. Hơn nữa, tổn thương căn cơ cần phải hao phí gấp mấy lần thời gian để đền bù. Thi triển loại bí thuật này cơ hồ có ý nghĩa bỏ qua khả năng sau này tu vi tiến bộ.
Linh xà phản kích mặc dù sắc bén, không biết sao trước khuyết điểm lại quá lớn. Bây giờ nó cũng bất quá đánh ngang tay, nhưng bí thuật thi triển dù sao cũng có hạn chế về thời gian. Thời gian vừa qua, linh xà chính là mặc cho người làm thịt.
Kiều Hi Bằng hiển nhiên cũng hiểu, dần dần từ trong hốt hoảng trước đó điều chỉnh lại, không cầu có công, chỉ cầu vô quá, từ từ tiêu hao thời gian.
Liều chết đánh một trận, linh xà trong tiếng gào thét tức giận từ từ bị Kiều Hi Bằng hao tổn hết thời gian, uy áp trên người từ từ yếu đi. Về tuyệt vọng trong mắt rắn càng ngày càng đậm.
Ngược lại, Kiều Hi Bằng cũng không còn loại hưng phấn khi sắp chiến thắng lúc trước.
Lục Bình thầm suy nghĩ một chút, liền hiểu được Kiều Hi Bằng sợ không chỉ có là báo thù cho huynh đệ, mà càng là vì linh xà huyết châu mà tới. Không biết sau khi linh xà thi triển bí thuật, còn có mấy viên huyết châu có thể còn dư lại, dĩ nhiên là trong lòng y buồn bực rồi.
Theo Kiều Hi Bằng một kiếm đâm xuyên thân thể linh xà, mệt mỏi kiệt lực thân thể cao lớn của linh xà rốt cục ngã xuống, đập vào trên mặt biển, văng lên bọt sóng mấy trượng cao.
Kiều Hi Bằng lúc này mới hơi lộ ra một ít vui vẻ, dùng một pháp thuật, đem linh xà thi thể kéo tới trên đảo.
Kiều Hi Bằng dùng phi kiếm ở chỗ thất thốn của linh xà rạch ra, lộ ra buồng tim, lại đem buồng tim rạch ra, hai viên huyết châu bóng loáng hiển lộ ra:
- Tốt, chỉ tự bạo liễu một viên huyết châu!
Ngay vào lúc này, dị biến lại khởi. Vốn là chết đi rồi, linh xà đột nhiên ngẩng cao đầu, hai mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào Kiều Hi Bằng, bên trong lộ ra vẻ hoàn toàn điên cuồng.
Kiều Hi Bằng toàn bộ thân thể bị sợ hết hồn, nhất thời tay chân luống cuống. Ngay vào lúc này, một viên huyết châu đột nhiên bắn lên, hướng Kiều Hi Bằng bay đi.
Kiều Hi Bằng phảng phất đột nhiên hiểu ra cái gì đó, kinh hô một tiếng, vội vàng tế khởi phòng hộ thuẫn bài, vậy mà vẫn không kịp.
Huyết châu chợt hướng vào phía trong co rụt lại, sau đó đột nhiên nổ tung lên. Một cỗ ánh sáng màu đỏ hướng bốn phía bay ra, toàn bộ tiều đảo bị tiếng nổ phá hủy gần một nửa, nước biển bị lực nổ tung hướng về phía sau lõm đi mười mấy trượng, rồi sau đó nước biển phản pháo bốc lên mấy trượng sóng lớn, phảng phất như sóng thần vậy.