Chân Lộ



- Năm con giun đất, hai xanh, một tím, một cam, một trắng và một thiếu nữ rất, rất xinh đẹp. May thật, nếu con rồng đang hóa thành hình người này là một nam nhân thì thôi bỏ luôn con bà nó cái món cháo lưỡi ngon ngọt đầy mong đợi a.

Vô Thường âm thầm hô may mắn, tay chân cũng chuẩn bị lấy máu và sờ mó thiếu nữ nằm trên đất thì bất chợt giọng Vô Thường kia vang lên the thé trong đầu hắn.

“Xạo chó, ngay cả một con động vật mà mày còn dám hôn, dám liếm, ngay cả cúc hoa của nó mày cũng ăn, lưỡi cũng đâm vào trong nguấy nguấy hết mẹ rồi. Nam nhân đối với một tên được gọi là cụ tổ biến thái như mày thì có nghĩa lý gì chứ?”.

“Chịu khó hôn nam nhân đi, chắc chắn sướng lắm cho xem. Mày thử nghĩ cái cảm giác được một cái miệng lớn, rất thô to, cứng cáp ôm ấp bờ môi của ngươi, chiếc lưỡi to lớn, hôi hám ẩm ướt vô tận nước dãi nhễ nhãi đi vào mồm ngươi, hợp nhất với lưới mày, rồi mắt mày và mắt hắn đối diện vào nhau, mũi chạm mũi nhau, hơi thở hòa quyện trao đổi qua lại cho nhau, tiếp đó một đôi má hồng biểu cảm sự e thẹn…”

“Đủ rồi, đủ rồi, dừng, dừng cho tao, van xin mày, đinh công mạnh nó, gớm quá!”.

-Ọe ọe...

Nôn thóc nôn tháo nhưng không hề có thứ gì rơi ra khỏi miệng hắn, Vô Thường lập tức mắng to lên với Vô Thường kia.

-Lạy thánh, bốn từ “cụ tổ biến thái” nên để lại cho mày xài, ngoài ra tao lại tặng thêm cho mày bốn chữ “trai, nhái đều dứt”, tổng lại danh hiệu nguyên vẹn của mày sẽ là “cụ tổ biến thái, trai, nhái đều hốt”.

-Má nó, mày muốn nói người ta biến thái thì làm ơn xem lại bản mặt mày xem có biến thái không trước đã. Đéo thể tin được!

Sự tình mối quan hệ giữa nam yêu nam, nữ yêu nữ, Vô Thường không bao giờ kinh miệt hay có ác cảm gì với họ, họ yêu ai thì kệ họ. Nhưng điều đó nó không hề đồng nghĩa là hắn có thể chấp nhận một người cùng giới yêu thích hắn, sau đó còn cùng họ có mối quan hệ thân mật giường chiếu.

Điều này chỉ nghĩ đến thôi cũng đã khiến túi mật của hắn từ miệng nhảy ra hết bên ngoài.

-Cút cút cút, biến hộ, biến hộ bố mày cái, để yên cho người ta làm việc.

“Con c*”

Chửi giận một câu, Vô Thường kia liền biến mất, trả lại sự tự do để Vô Thường tiếp tục “cưỡng hiếp” những thiếu nữ xinh đẹp, trong sáng.

-Phù…

Thở dài một hơi với Vô Thường kia đầy phiền phức, Vô Thường lật thân thể thiếu nữ Long tộc hình người (Bát công chúa) nằm ngửa ra, tư thế đuỗi thẳng chân.

-Hây da.

Như một đứa trẻ đùa ngịch vui vẻ, Vô Thường nhỏ bé tung người lên rồi nhày chồm vào người thiếu nữ Bát công chúa mà ôm ấp.

""/

(Lưu ý: hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)

-Qúa đã, thân thể này, hương thơm này, bộ ngực này, cái eo này, làn da này, sướng, quá sướng.

Tay sờ thân, sờ da thiếu nữ, đầu nhỏ vùi sâu vào khẽ rãnh được tạo bởi hai cái bánh bao to lớn, đàn hồi của thiếu nữ, mũi bé hít sâu những luồng hương thơm tỏa ra từ thân thể thiếu nữ, Vô Thường có một cảm giác vô cùng thoải mái.

-Bóp… phê.

Hai tay chộp hai cái bánh bao lớn, Vô Thường nắn nót trong sự thư sướng của cảm giác.

-Hôn… như lên mây, quá đã.

Ngậm môi đỏ hồng trong miệng, Vô Thường như thưởng thức mỹ vị một món ăn đến từ chốn thần tiên.

-Thẳng nhỏ cứng… kệ mẹ nó.

Sau gần 1 phút la liếm thiếu nữ Long tộc, Vô Thường vừa đứng dậy liền đã thấy thằng nhỏ chỉ tí tẹo cứng ngắt dưới quần, hắn lập tức đưa tay đập đầu nó để nó tỉnh, nhắc nhở nó rằng “đại huynh huynh” của nó là một người có nhân đạo, chỉ hôn, chỉ sờ chứ không “đẩy xe”. Bởi lẽ nhỏ xíu như vậy thì đẩy bằng cách nào?

Khoái cảm sướng mê người trong việc đẩy xe của một đôi nam nữ chính là đến từ sự ma sát nhạy bén và ướt át giữa cậu bé và cô bé, nếu mà không có sự chà chà như vậy thì lấy đâu ra những tiếng “ưm, ô, á… mạnh nữa đi,… thêm nữa, o,… khít quá, chặc quá,…”.

Vô Thường lúc này chỉ như đứa trẻ bảy, tám tuổi, thằng nhỏ của hắn to chỉ bằng ngón tay thì làm sao mà đòi đâm mới chả thọt.

"Ế mà khoan, hình như là đâm được nhưng thôi kệ đi".

-Vụt soẹt.

Vung tay tạo ra một đường cắt nhẹ lên cổ tay trắng ngọc của thiếu nữ, Vô Thường lấy máu, như vậy đối với Long tộc, hắn đã đủ ba mẫu vật máu đến từ con rồng vàng, con giun vàng và thiếu nữ Long tộc (Bát công chúa).

-Cuối cùng, là Ma tộc.

Cất ống trúc chứa máu vàng sệt của thiếu nữ, Vô Thường nhoáng một cái biến mất liền đã đến ngay vị trí của sáu người Ma tộc rụng trên đất.

-Đối với cái bọn chuyên ăn thịt sinh vật khác này, ta không cần hôn hít yêu thương.

Lắc đầu trước những điển tịch ghi chép về Ma tộc, hai mắt cũng đã chứng kiến hình ảnh Ma tộc ăn thịt sống của chủng tộc khác hai lần, Vô Thường không hề muốn xuất chiêu nắn nót, sờ mó trên một thiếu nữ khá xinh của Ma tộc.

-Vụt soạt.

Tay phải vung lên tạo ra một đường cắt trên thân thể ba người Ma tộc, trên tay trái hắn lập tức xuất hiện ba ống trúc gỗ rồi đồng lúc hứng máu đen vừa chảy ra từ cơ thể ba thành viên Ma tộc, trong đó đơn nhiên là phải có máu của kẻ được gọi là “thiếu chủ”.

-Hoàn thành.

Thu hồi ba ống trúc gỗ đầy máu đen, ký ức cũng đã được cướp như năm tộc khác. Vô Thường thi triển Phù lục dịch chuyển quay trở lại vị trí lúc trước, nơi mà hắn đã ép buộc con giun vàng nhị thập tam hoàng tử Long tộc từ bỏ cuộc tranh đoạt và cũng là nơi hắn thi triển Thần thông Định.

-Giải.

Hai ngón tay “tách” một tiếng, Vô Thường trả lại tự do cho tất cả sinh vật đến từ sáu chủng tộc chỉ sau gần 15 phút bất động, sức mạnh của hắn cũng giảm mất 1/5 nguyên bản.

Thần thông vừa được thu hồi, 42 sinh vật thuộc các chủng tộc khác nhau đều bừng tỉnh ý thức, nối tiếp lại đoạn tin tức vừa truyền vào não trước khi trúng “Định” của Vô Thường.

-…

-Chuyện gì vừa xảy ra?

Trúng Thần thông Định của Vô Thường đơn nhiên sẽ không thể nào biết bản thân đã trúng chiêu do ý thức vẫn nối ý thức, hành động vẫn nối hành động khi hắn giải trừ Thần thông. Nhưng khi phát hiện thân thể bị chuyển rời vị trí tựa như Long tộc, Ma tộc và thanh niên Quỷ tộc bị đá văng đi, ai cũng sẽ cảm thấy nghi hoặc rất lớn.

Hồn tộc, Thiên Hổ tộc, Mộc tộc, Quỷ tộc đối với việc Vô Thường thu hồi Thần thông thì không có dị nghị khi chính bản thân họ là kẻ xem phim ở bên ngoài. Thấy Ma tộc và Long tộc tự dưng nằm dưới đất tuy họ cũng có chút nhíu mày nhưng đến cuối, họ vẫn mặc nhiên như không có điều gì kỳ lạ xảy ra, dĩ nhiên là trừ một vài kẻ thông minh và chín chắn trong cuộc đời. Thế nhưng hai chủng tộc nằm trong cuộc lại khác.

-Kỳ lạ thật, lúc nãy chúng ta rõ ràng đang giết về tiểu tử Nhân tộc hỗn xược kia, tại sao thoáng một cái chớp mắt chúng ta lại nằm ở nơi đây.

-Không không, ta cảm giác như có gì đó, thật sự là có một loại lực lượng nào đó đã tác động lên chúng ta nhưng ta không hiểu được chính xác nó là gì.

Cả Ma tộc và Long tộc đều có chung một vài dòng suy nghĩ.

Ở phía Long tộc.

-Lực lượng tác động lên chúng ta? Bát công chúa, có khi nào chính là Thần thông mà tiểu tử Nhân tộc kia đã kêu “Định” không?

Một con rồng màu trắng là hóa thân của thanh niên Long tộc trước kia đã từng đối thoại của Bát công chúa, hắn quay đầu rồng to lớn hỏi thiếu nữ xinh đẹp chưa hề biến thành bản thể. Bất quá có lẽ do thiếu nữ đang mãi suy tư về điều gì đó rất nghiêm trọng nên không nghe hắn nói hay nhìn hắn, chú ý hắn.

Bát công chúa mím môi đỏ hồng đứng yên suy tư về cảm giác thân thể xử nữ nhạy cảm truyền đến.

“Ngực ta đau quá, miệng lại có một mùi vị rất lạ ở bên trong, chỗ đó, chỗ đó còn ướt nữa, giống như là có ai đó đã liếm nó vậy. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Nhưng mà khoan đã, mùi này… cái mùi này là đến từ…”

Nhìn về phương xa, Bát công chúa một hồi đỏ mặt tức giận.

Ở phía Ma tộc.

-Kỳ lạ, quá mức kỳ lạ.

-Không ổn, có khi nào tên tiểu tử đáng ghét Nhân tộc đó che giấu thực lực?

-Có thể, nhưng nếu vậy tại sao hắn không giết luôn chúng ta đi?

-Không, theo ta nghĩ thì không phải tên Nhân tộc đó gây ra đâu, chuyện chúng ta rơi xuống đất có khi là do một nguyên nhân nào đó của mảnh đại lục cũng nên.

Những làn khói đen vừa vùng dậy khỏi mặt đất liền chụm lại một chỗ trao đổi, ý định giết Vô Thường cũng tạm gát qua một vài giây.

Trong lúc đó, vị thiếu chủ Ma tộc đứng một bên nhăn nhón cau mày.

“Định? Thần thông Định? Chết tiệt, tên Nhân tộc này chẳng lẽ có biện pháp hạ xuống khí tức để đánh lừa kẻ khác trong khi hắn là một kẻ mạnh đến kinh người?”

“Không thể nào được, trong nhiều nguồn tư liệu 15 vạn năm qua về cuộc tranh đoạt, cả những sách cổ viết về Nhân tộc, Nhân Giới, đáng lẽ bọn nhân loại chết yểu đã phải rất, rất yếu rồi mới đúng. Một tên nhóc con nhân loại may mắn đến được trung tâm đã là điều phá vỡ kỉ lục 15 vạn năm qua của Nhân tộc, hắn đáng lý phải yếu, khí tức sức mạnh hắn thể hiện ra phải đúng là thực lực thật sự của hắn chứ không phải hắn đang giấu diếm, mẹ kiếp nó”.

-Lần cuối, ta cho các ngươi ba giây để thoát khỏi cuộc tranh đoạt, lần này nó sẽ không giống như trước nên hãy chuẩn bị tâm lý đón nhận cái chết nhẹ nhàng do ta ban tặng thật kỹ càng vào.

-1…

Cũng đúng lúc này, sau ba giây cho các tộc nghỉ ngơi, thư giãn, Vô Thường giọng lạnh lùng lần nữa vang vọng khắp đấu trường, cùng với đó, một luồng khí tức hủy diệt vô cùng kinh khủng từ hắn phát ra bao trùm lên đại đấu trường cung điện, áp bạch mạnh mẽ lên từng cơ thể sinh vật tồn tại bên trong.

Sát khí của hắn bủa vây vào mọi ngõ ngách trong đấu trường.

Khác với lần trước, Vô Thường vì mục đích lấy máu để làm mẫu vật cho các cuộc thí nghiệm sau này nên tất cả hắn làm đều chỉ mang tính hù dọa, thằng nào nhát quá thì sẽ chạy, còn không thì thôi. Nhưng lần này, hắn không hù dọa mà chính là làm thịt thật sự nếu như còn ở lỳ, không đi.

Còn việc hắn hành động cho thời gian để mọi người bỏ chạy, tung ra khi tức sức mạnh to lớn để mọi người cảm nhận và sợ hãi, làm ý nghĩ bỏ trốn hiện ra, tất cả đều là vì hắn có “nhân đạo”.

Vô Thường ác thì có ác thật, khốn nạn hạ lưu thì có khốn nạn hạ lưu thật, nhưng nguyên bản hắn không muốn giết sinh vật khác một cách có ý thức như một tên cuồng sát. Cưỡng người ta, hiếp người ta, lấy máu người ta, nếu mà còn giết luôn nữa thì hắn là thể loại gì?

“Tha được thì tha, không tha được thì xem như kẻ đó xui” chính là phương châm giết người của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui