Chân Lộ

- Có, tất nhiên là phải có rồi thưa trưởng lão. Không những thế mà còn là cực phẩm tại Nam Hà quốc chúng ta, tất cả đều là tuyệt phẩm mỹ nhân.

Trấn Bắc lão tướng nhanh chóng đáp. Trong lòng lão cũng có chút vui mừng vì dường như Bách Thế sẽ đến dự yến tiệc nếu có mỹ nữ.

Nghe thế, Bách Thế liền tròn mắt dâm nói nhỏ.

- Ta rất kén chọn đấy. Xanh, non, mơn mởn, trắng trong thịt da, hương thơm u tuyền mới được à. Ta không thích xài hàng qua tay đâu.

- Đảm bảo như trưởng lão yêu cầu.

Bách Thế hài lòng, hắn quay ra sau lưng nhìn Phú Khánh hỏi.

- Khánh trưởng lão có đi không?

- K…không, ta bận nghiên cứu một bộ công pháp cao siêu này rồi nên không đi đâu. Với lại ta cũng đã tham dự một lần tiếp đón của họ nên đi lần nữa cũng ngại, đây vốn chỉ là yến tiệc đón tiếp Bách Thế trưởng lão thôi a.

Là một cơ hội tốt để có được khoảng trống cho việc tung thư cầu viện về Bát Huyền Tông, vậy nên Phù Khánh dĩ nhiên là phải biết trân trọng mà đưa ra lời từ chối đi cùng.

- Ồ, vậy ta đi một mình à nha, tối nay mỹ nữ không có phần của ngươi. Đã sắp xuống lỗ mà còn không biết tận hưởng mỹ vị nhân gian, haizzz, thật phí một đời nam nhân.

Bách Thế nhìn Phú Khanh mà lòng chán nản.

Đối với hành động âm mưu của Phú Khánh, hắn rất nhanh đã đoán ra được kế hoạch của lão nhưng lại cũng chẳng thèm để ý vì thật sự thì hắn đúng là do Lâm Chấn Hải phái đến, cần đéo cần gì phải sợ. Lão thích làm gì thì kệ lão.

- Chúc Bách Thế trưởng lão có một đêm thật vui vẻ.

Phú Khánh có chút miễn cưỡng nở nụ cười nhẹ “đuổi khéo” Bách Thế.

Bách Thế không để ý đến, hắn quay sang nhìn Trấn Bắc lão tướng nói.

- Chúng ta đi thôi tướng quân.

- Vâng, mời trưởng lão.

Trấn Bắc lão tướng cũng không cố tỏ ý năn nỉ Phú Khánh tham gia yến tiệc gì thêm khi Phú Khánh đã thẳng thừng không muốn đi, với lại mục tiêu hoàng thượng đưa ra là cần phải có mặt của Bách Thế nên lão không nhiều lời, dẫn Bách Thế rời khỏi Bạch Hoàng Lâu. Leo lên xe ngựa chờ sẵn ở bên ngoài Bạch Hoàng Lâu, đi thẳng đến hoàng cung.



Nam Hà quốc là một quốc gia có tồn tại vô số Linh Nhân cảnh, Linh Sư cảnh, cả hoàng đế cũng là một Tông cảnh khá mạnh trong mắt một số vị Tông cảnh thông thường với sức hủy diệt sức mạnh lên đến vài trăm mét đến một dặm nên hoàng cung được xây dựng tất nhiên là cực lớn để có thể phục vụ cho rất công trình luyện tập, thư viện, tỷ thí,… của con cháu hoàng tộc và con cháu quan viên chức lớn trong triều sử dụng.

Diện tích vạn thước. Kiến trúc lộng lẫy, nguy nga. Ánh vàng nguyên chất sáng lóe bầu trời đêm. Những ngọn đuốc không tắt. Những con người không ngừng nghỉ ra vào. Tất cả đều đã tô điểm rõ nét cho hoàng cung Nam Hà quốc.


- Mời trưởng lão.

Ngồi trên xe ngựa di chuyển gần một giờ, Bách Thế và Trấn Bắc lão tướng cuối cùng cũng đứng trước hoàng cung to lớn.

Trấn Bắc lão tướng cùng Bách Thế xuống xe, sau đó liền theo sự dẫn dắt của Trấn Bắc lão tướng tiến đến khu yến tiệc.

Đi được một đoạn, có lẽ là Trấn Bắc lão tướng đã báo cáo rằng Bách Thế trưởng lão đến hoặc nhờ khả năng cảm ứng tầm xa của Tông cảnh nên hoàng đế Nam Hà quốc bỗng nhiên xuất hiện giữa đường chào hỏi.

Đây là một vị trung niên nam tử độ khoảng 40 tuổi. Gương mặt anh tuấn nhưng cũng không kém phần dũng mãnh phi thường với khí chất vua của một nước đang không ngừng tỏa ra từ khối thân thể lực lưỡng ẩn sau bộ quần áo trắng bạch tươm tất mặc trên người. Một khí thế mạnh mẽ, hủy diệt của Tông cảnh cũng như ẩn như hiện ở đằng sau lớp áo vải không được tầm thường này.

Hoàng đế Nam Hà quốc, Lang Phá Thạch hai tay chắp lại, gương mặt khá thon tựa một thư sinh nho nhã mỉm cười chào Bách Thế.

- Tại hạ Lang Phá Thạch, là hoàng đế nho nhỏ của Nam Hà quốc xin được ra mắt Bách Thế trưởng lão.

Lang Phá Thạch là vua một nước nhưng tu vi chỉ cũng là Tông cảnh tầng 1 giống Bách Thế, không những thế Bách Thế còn là trưởng lão của một Tông lớn nên so ra hắn tất có phần kính nhường trong lời nói với Bách Thế.

- Ồ, hoàng thượng, cửu ngũ chí tôn đây sao? Hoàng thượng mà lại chạy ra tận đây để đón tiếp tại hạ ư?

Bách Thế kinh ngạc bật thốt, phép lịch sự trong việc giao tiếp của thế giới Tu luyên cũng bị hắn đá bay mất tiêu.

- Ôi thật là quý hóa quá, quý hóa quá.

Bách Thế chạy đến gần cạnh Lang Phá Thạch, hay tay đưa ra nói.

- Nào, nào, chúng ta bắt tay làm quen.

- ?

Lang Phá Thạch khó hiểu, tuy vậy hắn vẫn theo bản năng phản ứng khẽ đưa tay lên.

Bách Thế tức thì nắm lấy tay hắn vung vẫy một hồi rồi buông ra, nói. Lời lẽ rất thẳng và cũng rất có hàm ý.

- Thế hôm nay hoàng đế ngài mời ta đến là có chuỵên gì? Nếu đến chỉ để ăn mừng việc ta đến Nam Hải quốc thì có chút hơi khó tin à nha.

Lời này của hắn nếu đem ra nói với vài lão già mưu mô bên thế giới Pháp thuật thì cũng chẳng có gì gọi là cao siêu, hay ho cả. Đơn giản có thể hiểu là hắn đang tập trung nhìn sắc mặt của Lang Phá Thạch, tính toán thời gian Lang Phá Thạch trả lời, âm điệu Lang Phá Thạch nói ra như thế nào để xem là đang nói thật hay giả dối, từ đó tính toán hành động ở phía sau.

Một trò bịp khá dễ đối phó.

Nhưng mà đối với thế giới chỉ dùng cú đấm làm lời nói này thì có vẻ Lang Phá Thạch không đủ thông minh để từ chối cái “thính” qua dễ phát hiện của Bách Thế.


Hắn mặc dù phản ứng rất nhanh, mặt không đổi sắc nói nhưng âm điệu cùng câu chữ hoàn toàn có vấn đề.

- Trưởng lão đừng có nghi ngờ chúng ta. Hằng ba năm, mỗi lần có trưởng lão từ Bát Huyền Tông giá lâm đến Nam Hà quốc nhỏ bé chúng ta, chúng ta đều là tổ chức yến tiệc tẩy gió trần cho các vị trưởng lão, xem như là một phần tạ lễ của Nam Hà quốc đối với sự chiếu cố của Bát Huyền Tông.

- Bách Thế trưởng lão tuy là người đến muộn nhưng lễ này chúng ta không thể thiếu cho trưởng lão được.

Lang Phá Thạch nói thì trông rất cao siêu đấy, bất quá chỉ với tám từ “trưởng lão đừng có nghi ngờ chúng ta” cũng đã đủ để Bách Thế biết hắn đang xạo lờ.

Trong tình huống bình thường, người khi bị hỏi một câu mà họ chưa bao giờ có suy nghĩ trong đầu hoặc chưa từng làm, chẳng hạn.

Chồng hỏi vợ “em dám đi khách sạn với thằng khác hả?” trong khi cô vợ ngoan hiền, chưa từng làm.

Người này hỏi người kia “mày ăn trộm ví của tao đúng không?” trong khi người kia đến một đồng cũng không có trong người.

Vậy đứng trước những lời hỏi này, phản ứng đầu tiên của người bị hỏi sẽ là gì?

Tất nhiên là kinh ngạc theo dạng khó hiểu, chẳng biết gì, tự hỏi tại sao chồng, người này lại nói thế, vu oan mình à?

Thế nhưng Lang Phá Thạch lại không phản ứng giống như vậy, thậm chí cả lời nói của hắn cũng có vấn đề khi mà thay cho việc kinh ngạc, hỏi tại sao, thì hắn lại nói một câu mang hàm ý “giải thích”, bình tĩnh giải thích như là muốn thuyết phục người tin theo.

Và đó là cơ sở để Bách Thế cười nhạt trong lòng.

“Để xem chúng mày sẽ làm gì tao”.

Hắn giả bộ ngao ngáo, đảo mắt nó lời suy ngẫm.

- Tẩy gió trần?

- Tốt thôi. Nhưng nói trước là phải có mỹ nữ nhé hoàng thượng, không thì tại hạ xin phép được đi về ngủ cho khỏe.

Biểu cảm cùng lời nói của hắn đương nhiên đều đã cho Lang Phá Thạch và Trấn Bắc lão tướng biết là hắn vẫn đang còn nghi ngờ. Nhưng biết thì biết, chứ họ chẳng thể làm gì được hắn, có chăng chỉ là càng sớm lộ ra âm mưu gì đó của họ.

- Điều này thì trưởng lão cứ yên tâm, đêm nay tuyệt đối có vô vàng mỹ nữ, tất cả đều băng thanh ngọc khiết chờ đợi được trưởng lão lựa chọn, sủng hạnh.

Lang Phá Thạch nở nụ cười thân thiện đáp.

Bách Thế vô cùng hài lòng, mặt dâm đến chảy dãi nói.

- Vậy thì đi nhanh a, làm sớm ta còn nghỉ ngơi sớm a.


- Mời trưởng lão.

- Mời hoàng thượng.

Ba người già trẻ cứ thế tăng nhanh bước chân, mạnh mẽ, hùng hổ và không kém phần dâm đãng phát ra từ một người bên trong, tiến về khu tổ chức yến tiệc tuy không lớn lắm nhưng cũng chỉ toàn đại nhân vật của Nam Hà quốc đặt mông ngồi.

Chừng mười phút giảo bước với đầy đủ ngã rẽ, khúc cua, Lang Phá Thạch rốt cuộc cũng dắt Bách Thế đi đến nơi có yến tiệc.

Nơi yến tiệc không rộng, ngang, dài chưa đến đủ trăm mét vì có lẽ là do không có nhiều người tham gia, với lại đã là yến tiệc mà ngồi cách xa nhau quá sẽ dễ mất tình cảm giữa người với người nên khoảnh cách giữa hai bàn với nhau là khá ngắn.

Đêm nay trăng thanh, gió mát, tứ phía lại xì xào từng tiếng gió thổi lá cây, hương hoa dưới đất vờn quanh uốn lượn, âm thanh mỹ diệu của tiếng nước chảy thỏ thẻ. Tất cả đều làm nên một phong cảnh thơ mộng hữu tình của nhân gian tại nơi yến tiệc này.

Bất quá đối với Bách Thế mà nói, hắn không cần biết cái nơi chó má này hữu tình, đẹp đẽ thế nào nhưng lòng hắn đã bắt đầu xuống dốc khi nhìn thấy mấy chục người, có nam, có nữ, có già, có trẻ ngồi chờ sẵn bên trong.

Làm hắn không khỏi trợn mắt, bật thốt lên trong lòng rằng “á đù, là lễ tẩy trần cho bố hay là lễ ra mắt một con khỉ lạ lùng nên mới có nhiều thành phần đéo liên quan chạy đến xem?”

Không lâu trước khi ba người nói chuyện, hắn cứ tưởng chắc chỉ có vài thằng bạn bè, anh em con bà gì đó của Lang Phá Thạch tựa như vương gia, hoàng hậu chạy đến, chứ nào ngờ còn xuất hiện thêm anh em, con cháu hàng xóm gì đó của Lang Phá Thạch.

Vậy nên Bách Thế lập tức nói với Lang Phá Thạch.

- Á đù, hoàng thượng chơi ta à. Không phải nói đây là yến tiệc tẩy gió trần cho ta sao, vậy thế quái nào lại nhiều người đến như vậy?

Lang Phá Thạch có chút cảm giác không ổn khi thấy sắc mặt hắn không tốt, giải thích.

- Trưởng lão thứ lỗi, đó đều là các quan viên tối quan trọng trong triều của ta. Họ khi nghe tin trưởng lão đến dự yến tiệc thì đã ra sức năn nỉ ta để họ có cơ hội được diện kiến trưởng lão. Vốn họ đã lập rất nhiều công lao cho triều nên ta không từ chối được, mong trưởng lão thông cảm giúp ta. Trưởng lão, chẳng lẽ trưởng lão không thích nơi có nhiều người?

- Nếu ta thích nhiều người thì ta đã không lên tiếng phàn nàn.

Bách Thế buồn mặt trả lời.

Điều đó khiến Lang Phá Thạch sửng sốt lên trong lòng “chết rồi, làm sao bây giờ? Hắn sẽ quay về, không dự lễ nữa sao? Chẳng lẽ bây giờ đuổi hết các lão tướng? Còn kế hoạch?”.

- Haizzz, thôi được rồi, lần sau đừng kêu nhiều người như vậy.

Đang lúc Lang Phá Thạch cảm thấy khó khăn, không biết phải giải quyết tình huống thế nào thì Bách Thế chợt thở dài lên, chấp nhận nói.

- Giờ ta ngồi ở đâu đây thưa hoàng thượng?

- Trưởng lão thứ tội, lần sau tuyệt đối sẽ có ít người như trưởng lão mong muốn. Mời trưởng lão theo ta.

Lang Phá Thạch thở nhẹ một hơi trong lòng, hắn dẫn Bách Thế bước vào khu yến tiệc, chuẩn bị đi đến chỗ trống gần cạnh và ngang hàng với chỗ ngồi của hắn.

Là vua một nước, Lang Phá Thạch không thể ngồi thấp hơn vị trí của Bách Thế. Bách Thế là trưởng lão một Tông lớn, đồng thời còn là cường giả ngang tu vi nên cũng không thể người dưới Lang Phá Thạch. Vậy nên Lang Phá Thạch như thường lệ khi đón tiếp các vị trưởng lão khác, sắp xếp hai người ngồi ngang hàng nhau.

- Tham kiến hoàng thượng!


Hai người vừa xuất hiện, tất cả người dù đang ngồi hay đang đứng đều bật dậy, nghiêm chỉnh tư thế chấp hai tay, nghiêng người hành lễ.

Lang Phá Thạch chưa vội xử lý tình huống làm lễ này, hắn sau khi mời cho Bách Thế ngồi xuống một chiếc bàn ngắn có miếng đệm mềm lót mông, trên mặt bàn thì trống rỗng, chưa có gì ngoài vài vật trang trí cho thêm đẹp, trang trọng, liền quay trở về bàn của bản thân cách bàn Bách Thế chừng vài mét ngang

Đợi nốt Trấn Bắc lão tướng đi đến đúng vị trí bàn của lão, hắn mang theo nụ cười nhẹ trên môi nói.

- Mọi người ngồi xuống đi, đêm nay là đêm yến tiệc tẩy gió trần cho Bách Thế trưởng lão chứ nào phải trên kim loan điện mà hanh lễ như vậy. Thả lỏng, tự nhiên và vui vẻ hơn nào.

- Chúng thần tuân lệnh.

Lang Phá Thạch, Trấn Bắc lão tướng, tất cả trung niên, lão giả đều ngồi xuống. Người đứng lúc này chỉ còn lại đúng mười bảy thiếu nam, thiếu nữ với mỗi người đều đứng bên cạnh một bàn mà dường như là có thân thích, huyết thống gì đó với người đang ngồi.

Kể từ khi Bách Thế đến, mười bảy tiểu bối này đều mang theo vẻ rụt rè, đôi mắt non trẻ không ngừng liếc trộm lấy hắn, Bách Thế trưởng lão có một phong cách ăn mặc đếu giống người thường.

Trong khi đó, Bách Thế sau một lúc quan sát hết toàn cảnh nơi diễn ra yến tiếc, nhìn rõ từng gương mặt, nét da, biểu cảm của từng người đang có mặt tại nơi đây, lòng hắn không khỏi cười nhạt lên vì dường như hắn đã biết được âm mưu của đại gia đình Nam Hà quốc là gì.

“Mười bảy tiểu bối Linh Nhân cảnh. Phía dưới lại còn có võ đài để đánh nhau.

Thế hóa ra âm mưu của các ngươi chính là để bọn con cháu các ngươi thể hiện trước mặt ta, cho ta thấy chúng tài giỏi như thế nào để ta có thể chấm chế cho chúng đậu cuộc thi tuyển à?

Hoặc cũng có thể là không phải nhưng chung quy sẽ tựa tựa như vậy”.

- Bộp bộp.

Đúng lúc này, Lang Phá Thạch chợt đưa tay lên, vỗ lớn hai lần.

Ngay lập tức từ bên ngoài, một hàng các thiếu nữ tuổi dưới đôi mươi, da thịt trắng tuyết, gương mặt xuân xanh rạng rỡ, trên người khoác lấy một tấm lụa đỏ mỏng làm tôn lên dáng vẻ yêu kiều, đường cong gợi cảm nối nhau bước vào. Trên đôi bàn tay thước tha, nhỏ nhắn của của họ đều là bưng lấy một khay đựng rượu và một dĩa trái cây nhỏ.

Đoàn thiếu nữ đung đưa đôi chân ngọc đi đến từng bàn, thân thể khẽ uyển chuyển khom người xuống đặt rượu, trái cây lên bàn, gương mặt xinh đẹp cũng không ngại mang theo nụ cười như hoa nở kèm theo vài phần phần mị hoặc nhìn trực diện đến trên khuôn mặt của các vị đại nhân vật tại bàn.

- Này cô bé, ngươi tên gì?

Và đúng chất của một tên dâm tặc, già mà còn dâm thì trong khi mọi người chẳng ai để ý đến những “đứa con nít” thua họ mấy trăm tuổi, Bách Thế lại nhanh tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mịn của thiếu nữ đưa rượu đến bàn hắn mà xoa nắn, vuốt ve.

Quả thật là một hành vi khiến người người đều phải bật thốt lên bốn từ “dâm tặc vô sỉ” trong lòng.

- Tiể… tiểu nữ…

- Xin lỗi.

Thế nhưng là ngay lúc mọi người đều nghĩ thiếu nữ này xong rồi, thiếu nữ cũng nửa mừng, nửa sợ, ấp úng môi nhỏ thì Bách Thế lại buông ra, vẻ mặt xin lỗi nói.

- Ta đùa có chút hơi quá đáng, tiểu cô nương đừng nên để bụng. Tiểu cô nương hãy làm tiếp việc của mình.

- V… vâng, tiểu nữ xin cáo lui.

Gương mặt có một chút gì đó thất lạc, xịu sắc vì có lẽ là do nàng không cưa được cường giả, được cường giả sủng hạnh, thiếu nữ mang theo khay gỗ trống rỗng, đung đưa cặp mông tròn tròn, ủng ẹo rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận