Bùm!
Đột nhiên, một người đàn ông cao lớn cường tráng không chút biểu cảm từ trong xe bước xuống, đi đến trước mặt Vương Nhất: “Cậu chủ của chúng tôi có lời mời, xin mời lên xe nói chuyện.”
Từ trên người đàn ông cao lớn này, Vương Nhất cảm nhận được một luồng khí mạnh me.
Trong lòng chắc chắn người này đã xuất ra nội lực của mình.
Anh lập tức nheo mắt lại: “Nếu như tôi từ chối thì sao?”
“Vậy thì tôi chỉ đành phải cưỡng ép mời anh lên.”
Người đàn ông đanh thép lạnh lùng nói.
Răng rắc!
Người đàn ông cường tráng lắc lắc tay, bộ xương lập tức phát ra âm thanh trầm thấp.
Bạo cốt!
Tất cả người trong nghề đều biết chỉ có những người đã tu luyện nội lực mới có thể bạo cốt.
Vương Nhất mỉm cười: “Xem ra anh không muốn bàn tay của mình nữa.
Muốn ra tay với một người đã luyện ra được nội lực quả thực là nói chuyện viển vông!
Ánh mắt của người kia trở nên lạnh lùng, vừa định ra tay thì sau lưng truyền đến một tiếng quát trầm thấp.
“Dừng tay!”
Tia lạnh lùng trong mắt người đàn ông thu lại, anh ta lập tức dừng tay: “Vâng, cậu chủ.
Tân Vũ cười nói: “Tôi đã nói bao nhiêu lần, đừng bạo lực như vậy, tôi nói là mời, không phải dùng vũ lực.”
“Cậu chủ, thuộc hạ đã biết lõi.”
Người đàn ông cường tráng ồm ồm xin lõi.
Tần Vũ mỉm cười vừa nhìn về phía Vương Nhất: “Nơi này cách khách sạn của anh vài km, lên xe đi, tôi tiên anh về.
Nói xong, anh ta mở cửa xe.
Vương Nhất thản nhiên nhìn anh ta, cuối cùng vân bước lên xe.
Không phải vì sự cưỡng ép của Tần Vũ, mà vì có một số chuyện, anh cũng muốn trực tiếp hỏi Tần Vũ.
Không gian trong xe rộng rãi, thậm chí còn có phòng trà, hai người ngồi đối diện nhau.
“Trà hay cà phê?”
Tần Vũ cười hỏi.
Vương Nhất nheo mắt quan sát anh ta.
Dung mạo sáng rực như sao, thành thục và trâm ổn.
So sánh với Tân Hồng Long, Tần Vũ càng gống một quân tử hơn, cho dù là tính cách hay tu dưỡng thì anh ta cũng là một lựa chọn tốt nhất.
“Trà đi.”
Vương Nhất thuận miệng đáp.
Tần Vũ lập tức rót cho Vương Nhất một tách trà nóng.
Vương Nhất nhấp một ngụm, bật cười nói: “Đây chắc là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau.”