Chân Long Chí Tôn Đô Thị


Toà nhà Quốc Tế, tầng chóp.
Vương Nhất đang thong thả uống cà phê, trước mặt anh là tài liệu về một người đàn ông.
Người đó chính là Đồng Thiên Tường.
Cốc cốc cốc-----
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Tăng Quốc Vinh đẩy cửa bước vào.
Ông ta cố tình bước rất nhẹ, sợ tiếng bước chân của mình phá vỡ sự im lặng trong phòng làm việc.
“Cậu Vương, tôi đã thông báo với Chu tổng của công ty Ẩn Long rồi, trong vòng năm phút nữa, người đó sẽ đến gặp cậu.” Ông cung kính nói.
“Vất vả rồi.”
Vương Nhất gật đầu, sau đó lại nhìn lên đống tài liệu về Đồng Thiên Tường, hai mắt anh híp lại: “Tên Đồng Thiên Tường này là con nuôi của Đồng Kiệt à?”
“Vâng.”
Tăng Quốc Vinh liếc nhìn tấm hình của Đồng Thiên Tường rồi nghiêm mặt nói: “Khi còn trẻ, Đồng Kiệt cực kỳ trăng hoa, nợ tình nhiều vô số kể, Đồng Thiên Tường chính là một trong số những đưa con rơi của ông ta.”
“Một trong số?”
Vương Nhất nhạy bén nắm được điểm mấu chốt, anh hỏi: “Đồng Kiệt có rất nhiều con riêng sao?”
Tăng Quốc Vinh gật đầu đáp: “Ông ta có rất nhiều con trai, tất cả đều là con riêng.”
Nghe thế, Vương Nhất liền đặt tách trà trên tay xuống rồi nheo mắt: “Thông tin có chính xác không?”
“Chính xác 100%”
Tăng Quốc Vinh nghiêm túc đáp: “Vợ của Đồng Kiệt đã qua đời từ rất sớm, lúc đó ông ta đã có rất nhiều con rơi bên ngoài rồi.

Nhưng trước khi chết, vợ đã sinh cho ông ta một đứa con gái.”
“Con gái?”
Tăng Quốc Vinh trịnh trọng gật đầu: “Đồng Kiệt có một người con gái nhưng quan hệ giữa hai ba con rất tệ, chính xác là người con gái rất hận Đồng Kiệt, thường xuyên không ở nhà họ Đồng nên có rất ít thông tin về cô ta.”
“Điều duy nhất điều tra được về con gái của Đồng Kiệt chính là cô ta không mang họ Đồng mà đặt tên theo họ của mẹ.”
“Thì ra là thế….”
Vẻ mặt Vương Nhất khá vi diệu, có lẽ vì anh là một người cha nên khi nghe con gái của Đồng Kiệt theo họ mẹ, trong lòng có chút kích động.
“Sau khi trưởng thành, tất cả những đứa con riêng của Đồng Kiệt đều trở thành người nhà họ Đồng và trở thành tay chân của ông ta.

Đồng Thiên Tường cũng là một trong số đó.
Tăng Quốc Vinh nói tiếp.
“Nhưng Đồng Kiệt không hề có chút tình cảm gì với đám con riêng kia, ông ta chỉ xem họ như con tốt để xông pha chiến trường.

Trong lòng Đồng Kiệt chỉ thương người con gái đó, thậm chí còn định lúc về già, ông ta sẽ trao cho cô ấy vị trí gia chủ.

Chuyện này khiến những người con riêng kia vô cùng bất mãn.”
Nghe tới đây, mắt Vương Nhất hơi loé lên, có lẽ chính bản thân Đồng Kiệt còn không nhận ra mình đã tự tay gieo xuống mầm mống huỷ hoạt nhà họ Đồng.
“Tiếp tục điều tra.” Vương Nhất căn dặn.
Trực giác mách bảo anh rằng nhà họ Đồng là một nhân tố không ổn định.
Tăng Quốc Vinh vừa đi khỏi thì lại có tiếng gõ cửa vang lên.

Lần này, người bước vào là một người đàn ông trung niên.
Đỉnh đầu hơi hói, dáng người không cao lắm, chỉ khoảng 1m7 khiến bộ vest trên người ông ta trông hơi cồng kềnh.
Vương Nhất quan sát ông ta, trên mặt lộ ra ý cười, anh nói: “Ông là Chu Bá sao?”
“Cậu là?” Chu Bá cảnh giác nhìn Vương Nhất.
Ông ta chưa từng nghe tới tên của chủ Toà nhà Quốc Tế, càng chưa từng gặp Vương Nhất.
“Tôi là ai không quan trọng.”
Vương Nhất mỉm cười, anh nhìn Chu Bá rồi nói: “Quan trọng là tôi có thể gỡ nút thắt trong lòng ông, khiến cuộc sống của ông một bước lên mây.”
“Nút thắt?”
Nghe thế, Chu Bá cười khinh: “Tôi là phó tổng giám đốc của công ty Ẩn Long, mỗi năm kiếm được mấy tỷ, trong lòng còn có nút thắt gì chứ?”
Vương Nhất không hề tức giận, anh chỉ cười nhạt nói một câu: “Ông đã từng nghe qua: “Yếu đuối vốn là một tội lỗi” chưa?”
“Là sao?!”
Hai mắt Chu Bá bỗng trở nên tối sầm, trong lòng có chút áp lực.
Xoạt----
Vương Nhất vứt một tập tài liệu tới trước mặt Chu Bá rồi nhếch mép: “Sự kiện 316 vào 3 năm trước là kế hoạch của ông đúng không?”
Ầm------
Vương Nhất vừa nói xong, sắc mặt Chu Bá lập tức thay đổi: “Cậu rốt cuộc là ai? Cậu muốn làm gì?”
“Tôi đã nói rồi, tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có thể gỡ bỏ nút thắt trong lòng ông.”
Vương Nhất lạnh nhạt nói: “Vốn dĩ ông chỉ muốn thay giám đốc vạch ra một kế hoạch để leo cao hơn.

Không ngờ cuối cùng lại bị người khác hãm hại.

Không chỉ bị đá ra khỏi hội đồng quản trị mà còn thân bại danh liệt.

Từ đó ông mất hết ý chí, mỗi ngày đều mượn rượu giải sầu.

Ông ở lì trong nhà suốt một năm trời, sau đó mới gia nhập Ẩn Long, nhận một chức vụ phó tổng giám đốc hữu danh vô thực.

Nếu là tôi thì tôi thà chọn cái chết còn hơn.”
Mặt Chu Bá tái nhợt, lúc này, ông ta như đang đối mặt với một kẻ địch không lồ.

Chu Bá đứng bật dậy rồi chỉ vào Vương Nhất, nhưng cuối cùng lại chẳng nói được gì.
“Nói cho cùng thì cậu cũng chỉ là một người bình thường thôi.

Nếu mấy kẻ giàu có kia muốn bóp chết cậu thì dù cậu có dốc toàn lực thì cũng vô dụng thôi.
Vương Nhất trầm mặc nhìn Chu Bá, sau đó anh lạnh nhạt đáp lời: “Trong mắt ông thì họ là kẻ địch không thể đánh thắng nổi.

Nhưng với tôi thì chúng chỉ yếu như một con kiến.”
“Sống cả đời vô danh hay lấy công chuộc tội, tuỳ ông chọn.”
Nói xong, Vương Nhất đứng dậy đi ra khỏi phòng, mặc kệ Chu Bá đang tức tới mức không thở nổi.
Điện thoại trước ngực rung lên, là tin nhắn từ Lãnh Nhan.
“Tất cả mọi công ty và bất động sản dưới trướng nhà họ Châu đều đã được dỡ bỏ lệnh cấm.”
“Bọn Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình đã tới công ty Áo Tân.
Nhìn thấy hai đoạn tin nhắn như thế, nụ cười khinh bỉ trên mặt Vương Nhất càng sâu hơn.
“Đúng là mới cho chút liền hớn hở….”
Nói xong, Vương Nhất liền đi thẳng tới công ty Áo Tân.
Vừa bước vào phòng họp, anh liền nghe thấy giọng nói thiếu kiên nhẫn của Châu Mỹ Ngọc.
“Ông còn suy nghĩ gì nữa.

Bây giờ, các công ty dưới trướng của nhà họ Châu đều không còn bị niêm phong nữa rồi, muốn tiền có tiền, muốn nhân lực có nhân lực.

Quy mô và số lượng nhà máy cũng hơn cái nhà máy rách nát của ông gấp mấy lần.

Nể tình ông là chồng tôi nên tôi mới tới tìm ông đó, đừng có không biết điều!”
“Đúng vậy đó ba, ba còn do dự gì nữa?”
Giọng của Lý Mộng Đình cũng vang lên: “Bây giờ nhà máy không còn, công nhân cũng chạy rồi, ba không thể tuyển được người trong một thời gian ngắn đâu.

Sắp tới hạn giao hàng rồi, nếu ba không cung cấp được hàng thì sẽ không kiếm được đồng cắc nào đâu.”
Lý Thiên Dương đen mặt, ông tức run người: “Dù có thể thì mấy người cũng quá bắt nạt người khác rồi đó.

Chỉ trả 1 tỷ rưỡi mà muốn mua dự án này.

Mấy người muốn giúp đỡ, hay là muốn mượn gió bẻ măng vậy?”
“Lý Thiên Dương!”
Châu Mỹ Ngọc nổi điên, bà ta nhìn Lý Thiên Dương bằng ánh mắt đầy oán hận rồi gầm lên: “Tôi có thể bỏ qua cho ông chuyện không bắt tôi dập đầu xin lỗi.

Nhưng ông bắt buộc phải giao dự án này cho nhà họ Châu.

Nếu không có chúng tôi thì ông nghĩ mình sẽ hoàn thành nổi sao?”
“Sao lại không hoàn thành nổi?”
Châu Mỹ Ngọc vừa nói xong, một âm thanh truyền đến.
Tất cả mọi người quay đầu lại thì nhìn thấy Vương Nhất đang sải bước vào phòng họp.

Anh nhìn Châu Mỹ Ngọc rồi cười nhạt: “Dì Châu tưởng nhà mình giỏi lắm sao, bà quên rằng mới hôm qua, nhà họ Châu còn chịu cảnh gà chó không yên à?”
“Vương Nhất, lại là mày…..”
Thấy Vương Nhất đi tới, ánh mắt Châu Mỹ Ngọc liền chất chứa đầy oán hận.
Không biết tại sao nhưng bà ta cảm thấy Vương Nhất còn khó ưa hơn Lý Thiên Dương.
“Mấy người về đi.”
Vương Nhất xua tay: “Dự án của nhà họ Lý và Lệ Tinh không thể giao cho nhà họ Châu đâu.

Mà dù có giao cho mấy người thì mấy người làm nổi chắc?”
“Mày dám nghi ngờ thực lực của nhà họ Châu bọn tao?”
Châu Mỹ Ngọc tức tới bật cười, bà ta khinh khỉnh nhìn Vương Nhất: “Nực cười, dù gì nhà họ Châu bọn tôi cũng là gia tộc hàng đầu ở Thiên An.

Nếu xét về phương diện chế tạo thì bọn tôi mạnh hơn nhà họ Lý nhiều lắm.

Tôi cũng vì muốn tốt cho cái nhà này thôi, nếu nhà họ Lý muốn đi lên thì phải dựa vào nhà họ Châu chứ không phải thằng đó.”
Sắc mặt Lý Thiên Dương rất tệ nhưng ông ta cũng chẳng nói lời nào.

Vì những gì Châu Mỹ Ngọc nói đều đúng, nhà bố mẹ vợ ông thực sự mạnh hơn ông rất nhiều.
“Vậy tôi có thể thử.”
Vương Nhất vẫn bất động, anh lạnh nhạt nói: “Dự án này không thể giao cho mấy người được.

ngoài ra, ngày mai, dự án sẽ bắt đầu khởi công, đến lúc đó, cả nhà họ Châu mấy người có thể tới xem.”
“Tiểu Nhất, con nói cái gì?”
Nghe tới đây, Lý Thiên Dương hơi biến sắc rồi đưa mắt ra hiệu Vương Nhất đừng nói nữa.
Bọn Châu Mỹ Ngọc Lý Mộng Đình sững người một lúc, sau đó cười lớn.
“Tôi nghe nhầm sao? Ngày mai bắt đầu khởi công?”
“Mấy người không có nhà máy, không có công nhân, định khởi công bằng gì? Bằng cái miệng khoác lác đó à?”
Châu Mỹ Ngọc giơ tay lên ra hiệu mọi người im lặng.

Bà ta nhìn Vương Nhất rồi chế giễu: “Được, vậy bọn tao sẽ tới xem thử ngày mai mấy người khởi công thế nào.”
“Nhưng tao có một điều kiện.”
Châu Mỹ Ngọc đổi chủ đề: “Nếu ngày mai mấy người không thể khởi công thì chứng tỏ mấy người không đủ năng lực phụ trách dự án này nên phải giao dự án lại cho nhà họ Châu.”
“Không thành vấn đề.” Vương Nhất cười cười gật đầu.
Thấy Vương Nhất đồng ý dứt khoát như vậy, Châu Mỹ Ngọc có chút sững sờ.
Nhưng ngay sau đó, bà ta chỉ trừng mắt nhìn Vương Nhất rồi dẫn mọi người rời đi.
Trước khi đi còn nhìn Vương Nhất và Lý Thiên Dương đầy khiêu khích.
“Ngày mai, mày đừng làm tao thất vọng đấy.

Đến lúc đó, tao sẽ dẫn cả nhà họ Châu tới xem mày khởi công bằng cách nào.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui