Anh ta tự xưng là cao thủ luyện ra nội kình, nhưng Vương Nhất lại mạnh hơn anh ta, khoảng cách giữa hai người có thể so sánh với con sông lớn.
“Tuy nhiên, Tần Vũ thậm chí còn khiến người đàn ông vạm vỡ này ngạc nhiên hơn.
Chẳng trách, bị người khác cầm mảnh thủy tinh chĩa vào cổ họng mà vần bình tĩnh như vậy, bởi vì bản thân anh ta chính là một vị cường giả.
Cao thủ cần gì vệ sĩ bảo vệ?
Nếu thật sự muốn nói đến bảo vệ thì chính là Tần Vũ bảo vệ anh ta!
Anh ta mới là người yếu nhất trong ba người!
Vù vù…
Gió đêm nổi lên khắp nơi, thổi loạn mái tóc của mọi người.
Vương Nhất ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn về phía Tần Vũ ban đầu là kinh ngạc, dần dần trong mắt hiện lên một chút vui mừng.
“Nội kình, anh biết nội kình.”
Vương Nhất nhìn chăm chăm Tần Vũ, nói với vẻ vui mừng ngạc nhiên.
Tần Vũ cười nhạt, không chút dao động.
Thắt lưng của anh ta thẳng như một cây lao, không bao giờ uốn cong.
“Rất bình thường.”
Anh ta cười haha và nói: “Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang tiền bối có tình bạn cố tri với ông lão Tần Thị chúng tôi, ông ta đã mang đến một làn gió thượng võ cho Tần Thị chúng tôi. Tần Thị tôi toàn dân thượng võ, cá chép vượt long môn, tôi chẳng qua là một trong số đó, vận khí khá tốt nên vượt qua được mà thôi.”
Vương Nhất biết rất rõ sự ẩn dụ này đại diện cho điều gì.
Cá chép vượt long môn, thứ vượt qua là gì?
Đó là nội kình đỉnh cao!
Những người không luyện ra nội kình kia, thành tựu cả đời cũng chỉ là như vậy.
Mà người vượt qua long môn thì tiến vào vùng trời rộng lớn hơn, biển rộng cá nhảy, trời cao chim bay.
Dừng một chút, ánh mắt Tần Vũ lại rơi vào trên người Vương Nhất, cười nói: “Tôi không ngờ anh thực sự lại ra tay với tôi, còn không ai có thể ép tôi lộ ra con át chủ bài này, anh là người đầu tiên, hy vọng cũng là người cuối cùng.”
Vương Nhất lại khẽ thở dài.
Tần Vũ có thể nói là nhân vật lợi hại nhất, khó đối phó nhất trong số tất cả đám hậu duệ hào môn mà anh đối địch.
Trí tuệ vô song, ẩn nhẫn từ từ thả ra, còn có nội kình trong người, lại có gia thế hiển hách, tuấn tú mê người.
Lúc Thượng Đế tạo ra con người, hình như đã đem tất cả ưu điểm cho hết vào người này rồi.
Bỏ qua những thứ khác không nói đến, so sánh mọi mặt, nhìn toàn bộ Yên Kinh, cũng chỉ có Tần Vũ là môn đăng hộ đối thực sự với Lý Khinh Hồng.
Tần Hồng Long, kém xa!
“Tần Hồng Long ơi Tần Hồng Long, cậu quả thực đã đưa cho tôi một đối thủ tốt…”
Vương Nhất thầm nói trong lòng.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Vũ, trong mắt dường như hiện lên vẻ gì đó khác thường.