Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Ánh mắt mà Vương Nhất nhìn Tần Vũ là chưa từng có khi nhìn bất kỳ người hậu duệ hào môn nào.

Đó không phải là sợ hãi, không phải kiêng dè.

Mà là… thích thú!

Vương Nhất vui mừng lâu như vậy rồi, cuối cùng đã xuất hiện một đối thủ xứng tầm với anh.

Tần Vũ, đủ tư cách!

“Anh thật sự đã cho tôi quá nhiều sự ngạc nhiên vui mừng.”

Vương Nhất cười nói: “Nếu như anh không làm tổn thương Nhạc Sĩ, nếu như anh không phải sinh ra ở Tần Thị, nếu như năm năm trước tôi không đánh gãy chân của Tân Hồng Long, có lẽ chúng ta sẽ là trị kỷ rất tốt.

“Anh cũng thế.”

Tần Vũ mỉm cười đáp lại: “Nếu anh không quen biết Thái Kim Phụng, nếu anh không đánh gãy chân của em họ tôi, nếu như anh không phải là chồng của Lý Khinh Hồng, quả thực sẽ giống như những gì anh nói.”

“Thật đáng tiếc chỉ là nếu như.”

Vương Nhất cảm khái nói.

Tần Vũ cười cười: “Người em họ kia của tôi cũng không phải là dạng tầm thường, biết rõ các anh là kẻ thù mà vấn muốn liên thủ với anh, tôi đáng sợ như vậy sao?”

Vương Nhất nghiêm túc nói: “Không phải anh đoán được rồi sao, còn đến hỏi tôi?”

Tần Vũ không nói nữa, chỉ chậm rãi thu lại khí thế trên người.

“Tới nơi anh ở rồi.”

Vương Nhất nhìn ra ngoài cửa một cái, nơi đây vân còn cách khách sạn một đoạn, có điều đi bộ qua cũng chỉ mất mười phút.

Vương Nhất cũng không khách khí, kéo cửa xe ra và chuẩn bị xuống xe.

Tần Vũ lại nói: “Câu hỏi anh hỏi tôi, tôi nghĩ tôi cũng đã cho anh câu trả lời rồi.”

Vương Nhất dừng lại, quay đầu lại, có chút suy tư mà nhìn anh ta.

Sau một lúc im lặng, anh gật gật đầu: “Đã hiểu rồi.”

Tính cách của Tần Vũ thực ra đã trả lời câu hỏi này của Vương Nhất rồi.

Ẩn nhấn rồi từ từ thả ra, để đại được mục đích, có thể không từ thủ đoạn.

Nếu không phải bị Vương Nhất ép, liệu Tần Vũ sẽ để lộ con át bài biết nội kình này sao?

Đối với Thái Kim Phụng cũng vậy, Nhạc Sĩ, chỉ là bước đệm trên con đường thành công của anh ta.

Tần Vũ lấy ra một chiếc khăn tay trắng sạch sẽ, nhẹ nhàng lau cổ mình.

Rất nhanh, chiếc khăn tay đó đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Vào thời điểm Vương Nhất đóng cửa xe lại, Tần Vũ đột nhiên nói: “Sau này, tôi sẽ trả lại nguyên vẹn.

Vương Nhất hơi sững sờ, lập tức hiểu ra là chuyện nhát dao kia ở cổ.

Anh cười cười: “Tôi đợi.”

Vù!

Tần Vũ kéo cửa sổ xe lên, chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Vương Nhất trở về khách sạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui