Một lúc sau, Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang mới chậm rãi lên tiếng: “Lão gia tử, ông có hai đứa cháu trai, rốt cuộc là nói đến đứa nào?”
Tần Vĩnh Nghiêm mỉm cười: “Đứa nhỏ hơn năm năm trước đã chết yểu rồi, lần này đương nhiên là đứa lớn.”
Nghe thấy vậy, giọng điệu của Mục Lang trầm xuống rất nhiều.
“Đứa trẻ Tân Vũ đó, tôi cũng rất xem trọng, vậy mà lại có người có thể làm nó bị thương hả.”
Nói đến phía sau, giọng điệu của Mục Lang mang theo sự kinh ngạc.
Từ điều này có thể thấy, ông ta sớm đã biết chuyện Tần Vũ biết nội kình rôi.
Tần Vĩnh Nghiêm thì lại không có chút ngạc nhiên: “Núi cao còn còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, con đường mà Tần Vũ phải đi vần còn dài.”
“Trước khi tôi chết già, vân phải lót đường cho đứa trẻ này.”
Mục Lang cười, gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi, người đánh nó bị thương tên là gì?”
“Có lẽ cùng là một người với người đã đánh đứa nhỏ hơn bị thương năm năm trước.”
Tân Vĩnh Nghiêm nói có hàm ý: “Có điều ông là Tây Cảnh Thủ Hộ, trực tiếp ra tay thì không hay, ra tay với công ty của cậu ta trước đi, suy cho cùng, tôi xuất thân là thương nhân, không thích đánh đánh giết giết”
Mục Lang cười đồng ý: “Hiểu rồi.”
Cùng lúc đó, một nơi nào đó ở nước H.
Một chiếc trực thăng đang từ từ bay lên cao, xung quanh là hàng chục chiếc máy bay chiến đấu hộ tống.
Nhưng trên thân mỗi chiếc máy bay đều in một chữ “Tây” to đùng.
Có nghĩa đây là máy bay của Tây Cảnh.
Trên chiếc trực thăng kia có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi.
Ông ta đang nhắm mắt trầm tư.
“Thủ Hộ, chúng ta sắp tiến vào khu vực Giang Chiết rồi.”
Phi công khẽ nói: “Có lẽ chập tối ngày mai là có thể tới nơi.”
Người đàn ông từ từ mở mắt ra, liếc nhìn xuống rồi lập tức cười nhạt.
“Đến Giang Chiết rồi…
“Đây hẳn là quê của cậu ta phải không?”
Nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông càng đậm, trong mắt vô ý lóe lên một tia sáng.
“Được! Hôm nay chỉnh đốn trước một chút An vậy.
Mục Lang khua tay, chiếc máy bay từ từ hạ cánh.
Cấp dưới đưa một bản báo cáo cho Mục Lang.
Mục Lang nhìn kỹ ánh mắt lập tức đóng băng.
“Lý Khinh Hồng…”
Chỉ thấy trên bản báo có viết về cuộc đời của Lý Khinh Hồng, còn có tình hình cụ thể của tập đoàn Lệ Tinh dưới trướng.
Sau khi liếc nhìn vài cái và đọc lướt qua, Mục Lang nói với cấp dưới: “Cậu truyền đi một tín hiệu, bảo tất cả các xí nghiệp tài trợ của đại hội Bắc Cảnh lần này kết thành một liên minh thương nghiệp, đánh áp tập đoàn Lệ Tỉnh này một chút”
“Lý do thì dùng đại hội Bắc Vực.”