Đồng Yên Nhiên đi theo sau Diệp Kình Hiên, cười mỉm và nói: “Vậy các anh có biết, các anh đã bị chúng tôi bao vây rồi không?”
Bạch Dã bị lời này của Đồng Yên Nhiên chọc cười.
Những người thuộc hạ cũng cười.
Rõ ràng bọn họ đông người, muốn bao vậy cũng phải là bọn họ bao vây đám người Diệp Kình Hiên, làm sao lại thành bọn họ bị bao vậy rồi?
“Ra tay đi, đừng giết chết người.”
Diệp Kình Hiên nhắc nhở một câu.
Tất cả mọi người trong Hiệp hội võ đạo đồng thời ra tay.
Thịch thịch thịch…
Mọi nơi bọn họ đi qua đều là âm thanh đánh đấm khó chịu.
Không quá một phút, toàn bộ thuộc hạ của Bạch Dã đều năm xuống.
Lúc này chỉ còn lại một mình Bạch Dã.
Bạch Dã lập tức chết lặng.
“Bây giờ tin là chúng tôi bao vây các anh rồi chứ?”
Diệp Kình Hiên cười haha, đi đến trước mặt Bạch Dã, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta.
Phịch!
Cơ thể Bạch Dã mềm nhũn, cả người anh ta ngã quy xuống đất, vô cùng sợ hãi.
Điều khiến Bạch Dã càng không dám tin là Diệp Kình Hiên lại đến trước mặt Vương Nhất, cung kính nói: “Anh Vương, toàn bộ đã giải quyết rồi.”
Câu nói này vừa nói ra, Bạch Dã trực tiếp sững sờ, ngây ngốc nhìn Diệp Kình Hiên và Vương Nhất.
Không phải anh ta không có mắt nhìn, ngược lại, lăn lộn đến mức này rồi, cơ bản đều là người rất có mắt nhìn.
Anh ta biết các loại mối quan hệ.
Những người mặc võ phục này rõ ràng là thuộc hạ của Diệp Kình Hiên.
Điều này Bạch Dã cũng đoán được.
Nhưng điều mà Bạch Dã không ngờ là Diệp Kình Hiên lại nghe theo lệnh của Vương Nhất.
Chả trách anh dám ra ngoài một mình!
Hóa ra, những người này đều phục tùng anh.
An Vương Nhất khẽ gật đầu, biết đối phương chỉ là một lâu la nhỏ, thế là nói với Diệp Kinh Hiên: “Hỏi xem ai là người ra lệnh.”
“Vâng, Anh Vương.”
Rất nhanh, Diệp Kình Hiên đi đến trước mặt Bạch Dã, sau đó dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng của Bạch Dã.
Thịch!
Với một âm thanh khó chịu, Bạch Dã ngay lập tức cúi người, nôn khan.
Đòn này không nhẹ, sắc mặt Bạch Dã tái mét.
Anh ta đứng trước mặt Diệp Kình Hiên, hai chân run rẩy.
“Các người, muốn làm gì…”