Chân Long Chí Tôn Đô Thị

1849

Thậm chí có người vừa định tiến lên, đã bị bảo vệ xung quanh Tăng Quốc Vinh trừng một cái đã bị dọa sợ lùi lại.

Hai bên căn bản chẳng phải là không phải là vệ sĩ cùng đẳng cấp.

Cộp cộp cộp!

Nhiều người như vậy căn bản không thể dùng thang máy, chỉ có thể đi cầu thang bộ.

Tòa cao ốc cao ngất trong mây, hơn nữa hiệu quả cách âm cũng rất tốt, nhưng Dương Phát cùng với người của Liên minh Giang Thành vẫn có thể nghe được tiếng bước chân trầm thấp.

Giống như là âm thanh của tử thần vậy, từng bước giãm đạp vào lòng người.

Phanh!

Rất nhanh, cửa phòng họp gân như bị người thô bạo đẩy ra.

Vẻ mặt Tăng Quốc Vinh không biểu hiện gì đi đến, đi theo phía sau chính là mấy người có địa vị xã hội của Liên minh Thiên An – Lương Nhật Tân, Kim Thành Phong, Tôn Chính Vũ.

“Các người là aï?”

Vẻ mặt của Dương Phát đầy tức giận đi tới.

Chẳng dù đối phương đến từ Thiên An, nhưng đây là Giang Thành, anh ta vẫn không hề sợ hãi.

Chát!

Nhưng ngay sau đó, trên mặt Dương Phát lại nhận được một cái tát rất đau. Tiếng bàn tay chát chúa vang lên, ở trong phòng họp yên tĩnh lại cực kỳ chói tai.

Sắc mặt của mọi người Liên minh Giang Thành đều thay đổi, trong mắt đầy ngờ vực không thể tin Tăng Quốc Vinh lại ra tay.

“Ông… ông dám đánh tôi?”

Cái tát này thật sự dùng rất nhiều sức, nửa bên mặt của Dương Phát đều đã sưng lên.

Anh ta không thể tưởng tượng trợn trừng hai mắt, trong ánh mắt có nỗi tức giận đang dần dần hiện lên.

“Đánh cậu đó, thì làm sao nào?”

Tăng Quốc Vinh hơi hơi híp mắt, bàn tay nhẹ nhàng vỗ một bên mặt khác của Dương Phát, cực kỳ khí thế.

Lời này vừa nói ra, thành viên của Liên minh Giang Thành lập tức bùng nổ, cực kỳ tức giận.

“Mấy người các người từ nơi khác tới mà thật to gan, dám ở đây hành hung, biết đây là nơi nào không?”

“Các người xong rồi rồi, Liên minh Giang Thành chúng tôi, sẽ chèn ép xí nghiệp Thiên An của các người, chờ phá sản đi!”

Mấy người họ tôi một lời anh một lời quát ầm lên.

Lương Nhật Tân đứng bên cạnh Tăng Quốc Vinh ánh mắt lạnh lẽo, quát một tiếng.

“Ai vừa nói, vả miệng hết đi!”

“Dạ!”

Vừa dứt lời, vệ sĩ của nhà họ Đổng đã nhanh chóng tiến lên, tay năm tay mười, thay phiên nhau tát.

Chát chát chát chát…

Trong chốc lát, trong phòng họp chỉ có tiếng bạt tai chát chúa.

Nhưng chủ tịch xí nghiệp vừa rồi hét lên, gương mặt đã bị đánh cho sưng vù lên.

Dương Phát trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mặt này, đã sợ đến ngây người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui