Chỉ có điều lúc đó, anh ta không nảy sinh liên kết giữa hai chuyện này.
Anh ta còn nghĩ rằng Võ Si cũng bị đại hội Bắc Cảnh thu hút qua, ngược lại viết có thể thổi phồng hay hơn.
Sơ suất này đã tạo thành sự bối rối khi đường đường là Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang lại không ai chào đón.
Sắc mặt của đám người Hồng Giác Hải và Tần Vũ bọn họ lập tức trở nên rất khó coi, đây quả thực là đang tát vào mặt.
Tần Hồng Long đứng ở phía sau không nói lời nào, anh ta cũng đứng nhìn với vẻ đầy kinh ngạc.
Một lúc sau, khóe miệng anh ta cong lên một nụ cười nhạt.
Anh ta đại khái có thể đoán được đây là kiệt tác của ai rồi.
Vương Nhất.
Thật là mang đến cho anh ta quá nhiều sự ngạc nhiên vui mừng.
Vậy mà lại có thể mời Võ Sĩ Võ Sơn Hà đến được.
Tên tuổi của Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang nổi lên vì đại hội Bắc Cảnh nhưng nếu so sánh nhân khí với Võ Sỉ – Võ Sơn Hà, đó chính là không biết lượng sức.
Hai người vốn chính là sao hỏa va chạm với trái đất, một là địa vị của Võ Sĩ trong giới võ đạo không phải là thứ mà Mục Lang có thể so sánh, hai là, nếu hai người thực sự xảy ra xung đột, Tần Hồng Long không nghĩ rằng Võ Sï sẽ là yếu hơn Mục Lang.
Quang minh chính đại như vậy, Mục Lang không có chút biện pháp nào.
“Làm sao bây giờ? Mười phút nữa Ngài Mục tới rồi.”
Sắc mặt Hồng Giác Hải rất khó coi, đồng thời trong lòng cũng rất thấp thỏm.
Chào đón Mục Lang tại sân bay, đây là lẽ nghỉ cơ bản nhất.
Chỉ là không biết Ngài Mục lòng dạ thế nào.
Sân bay hiu quạnh như vậy, đây chính là phương thức chào đón ông ta, Ngài Mục nhất định sẽ tức giận.
Tần Vĩnh Nghiêm thở dài: “Chuyện đã đến nước này, có đi kêu người cũng không kịp nữa, cứ chào đón như vậy đi.”
Ngay cả Tần gia chủ, người được xưng là bộ tham mưu cũng không có cách nào, những người khác chỉ có thể bất chấp chờ đợi.
Âm ầm!
Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng máy bay vụt qua.
Một chiếc máy bay trực thăng quân dụng từ từ hạ cánh, bên cạnh còn có mười mấy chiếc máy bay chiến đấu hộ tống, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
l Người có thể có trận thế lớn như vậy, ngoài Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang ra, không còn ai khác.
“Ngài Mục đến rồi!”
Hồng Giác Hải nói với giọng run run, trong lòng vô cùng lo lắng.
Tần Vĩnh Nghiêm, Tần Vũ và một số tinh anh thượng lưu của Giang Thành đều đứng thành hàng, vẻ mặt nghiêm túc.
Cánh quạt trực thăng quay nhanh, gió lớn rít gào, một bóng người cao lớn bước ra khỏi đó.
Đó chính là Mục Lang.