Chân Long Chí Tôn Đô Thị


Các toà soạn báo và đài truyền hình đều lần lượt đưa tin về sự kiện này.

Tin tức liên tục truyền đến điện thoại của Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình.
Bọn họ kinh ngạc đọc tin tức, họ cũng bị khoản tiền khổng lồ kia doạ sợ.
“Trời ạ, một người trả 900.000 nghìn/ngày, một trăm nghìn người thì phải trả 90 tỷ đó, chuyện này do ai làm thế?” Lý Mộng Đình sững sờ lẩm bẩm.
Châu Mỹ Ngọc cũng nghĩ một lúc rồi tự cho mình là thông minh: “Con nghĩ chuyện này nhất định là của mấy dự án lớn do bên trên phê duyệt, chính phủ đầu tư, thuộc dự án cấp quốc gia nên mới bỏ ra nhiều tiền như thế.

Chẳng phải thành phố Thiên An chúng ta luôn có kế hoạch cải tạo khu cửa sông Thiên An sao? Không chừng là làm thật đấy!”
Nói rồi, bà ta quay đầu nhìn Châu Chí Kiên rồi kích động nói: “Ba, con nhớ nhà họ Châu chúng ta cũng tham gia vào dự án cải tạo này đúng không?”
Châu Chí Kiên cau mày nói: “Không, đó là dự án lớn.

Chỉ có tứ đại hào môn mới có tư cách toàn quyền tham dự.

Ba chỉ theo chân một vị công tử của nhà họ Lương húp chút canh cặn thôi.”
Nét mặt Vương Nhất vẫn như cũ, trong tứ đại hào môn Thiên An, Kim-Lương-Nhan-Thẩm, Vương Nhất chỉ mới tiếp xúc với nhà họ Kim thôi, ba nhà còn lại vẫn không lộ chút bóng dáng.
Nhưng anh cũng chẳng hề bận tâm, dù gì thì trong mắt anh, bọn họ không là cái thá gì.
Nghe Châu Chí Kiên nói thế, Châu Mỹ Ngọc bất chấp phấn khích: “Vậy cũng là chuyện tốt mà.

Đó là dự án lớn đó, dù húp canh thì lợi ích mang lại cũng nhiều vô số kể.

nói không chừng chúng ta có thể nhân cơ hội này mà kết thân với tứ đại hào môn.”
Châu Chí Kiên cũng thấy có ký.

Nếu ông ta có thể là một phần của dự án cải tạo cửa sống Thiên An thì lợi ích đem lại sẽ rất nhiều.
“Được, hôm sau đích thân ba sẽ đến thăm nhà họ Lương.”
Cả nhà họ Châu đầu chìm trong sự phấn kích.
Bọn họ cho rằng lần điều động nhiều công nhân thế này chắc chắn là vì dự án cả tạo cửa sông Thiên An sắp khởi công.
Trong đám đông, chỉ có Lý Thiên Dương vẫn trầm mặc nhìn Vương Nhất.
Vương Nhất nhìn ông ra hiệu không cần phải lo lắng.
“Được rồi, kịch cũng xem xong rồi, chừng nào mấy người mới giao dự án ra đây? Dự án này mấy người làm không nổi đâu.”
Bỗng Châu Mỹ Ngọc đổi chủ đề, bà ta quay đầu lại rồi cười lạnh nhìn Vương Nhất và Lý Thiên Dương.
“Khục khục----“
Châu Chí Kiên lại ho vài tiếng rồi nghiêm mặt nói: “Dự án này nhất định phải do nhà họ Châu phụ trách, Thiên Dương, nghiêm khắc mà nói thì con cũng là người của nhà họ Châu.

Lúc đầu ba đồng ý cho con và Mỹ Ngọc dọn ra ngoài đã tính là nhân từ lắm rồi.”
Lý Thiên Dương vừa định lên tiếng thì Vương Nhất liền đưa tay ra hiệu ông đừng tham dự.
Anh cười cười nhìn Châu Mỹ Ngọc và Châu Chí Kiên: “Mấy người chắc chắn một trăm nghìn công nhân kia tới vì dự án cải tạo cửa sông Thiên An à? tại sao không phải là vì công ty Áo Tân?”
Nghe tới đây, Châu Mỹ Ngọc cười to như vừa mới nghe một chuyện vô cùng nực cười.
Cười xong, bà ta lập tức nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt khinh thường: “Xem ra mày vẫn chưa tỉnh nhỉ? Nhiều tiền như thế, nhiều người như thế, sao có thể tới vì công ty Áo Tân chứ?”
“Vương Nhất, mày đừng giãy giụa nữa.”
Lý Mộng Đình tới trước mặt Vương Nhất rồi nghiêm túc nói: “Chuyện mày đã giúp bọn tao giành được hạng mục này, bọn tao nhất định sẽ nhớ.

Sau khi hoàn thành xong, bọn tao sẽ chia cho mày một khoản.

Thế này đã nhân từ lắm rồi, mày còn gì bất mãn?”
Vương Nhất cười cười không đáp.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng xe.
Tất cả mọi người nhìn sang, từng chiếc xe lớn tiền vào công ty Áo Tân rồi dừng lại trong bãi đất trống.
Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình đều sững người, không biết mấy chiếc xe này tới đây làm gì.
“Này, mấy người tới nhầm chỗ rồi….”
Khi Châu Mỹ Ngọc còn định nói thêm gì đó thì cửa xe bỗng mở ra, một đám đàn ông bước xuống.
Họ mặc đồng phục và đội mũ bảo hiểm, Châu Mỹ Ngọc khiếp sợ hô lên.
“A----mấy người là ai?”
Vương Nhất không khỏi bật cười: “Họ tới đây làm việc, bà còn hỏi họ là ai sao?”
“Làm việc?”
Châu Mỹ Ngọc vẫn đang sửng sốt, đột nhiên, bà ta bỗng hiểu ra gì đó, biểu cảm vô cùng kinh ngạc: “Mấy, mấy người là…..”
Bíp------
Bíp------
Bíp------
Trong phút chốc, cửa xe lại mở ra, công nhân lần lượt bước xuống.
Sau khi xuống xe, họ nhanh chóng đứng vào hàng ngay ngắn.

Mỗi xe chở 80 người, mười mấy chiếc xe là tổng cộng hơn một nghìn người.

Họ đứng giữa công ty Áo Tâm, trong phút chốc, khoảng đất rộng bỗng chen kín người.
“Đây…là….”
Trước cảnh tượng ngày, tất cả người nhà họ Châu liền tái mặt.
Châu Mỹ Ngọc nghiến răng, mặt bà ta thoắt đỏ thoắt trắng.
Nhiều công nhân như vậy, cứ tưởng họ đến để khởi công dự án cải tạo cửa sông, không ngờ lại đến vì Áo Tân.
Lý Thiên Dương đã sớm kinh ngạc tới mức không thốt nên lời rồi, ông ta sững sờ nhìn Vương Nhất.
Cứ nghĩ lần này sẽ không xuất hiện kỳ tích nữa, không ngờ người tới thật rồi.
Ầm ầm ầm----
Trên đường lại truyền tới tiếng động cơ gầm rú.
Họ chạy ra phía trước rồi bàng hoàng.
Con đường rộng rãi ban đầu đã đầy kín xe.

Từng chiếc xe nối đuôi nhau, thậm chí còn gây tắc đường.
Cửa xe mở ra, lại là từng người công nhân mặc đồng phục đội mũ bảo hiểm bước xuống.
Số người đếm không hết.
“Còn nữa?!”
“Đây là bao nhiêu người vậy chứ?!”
Chứng kiến cảnh này, tất cả người nhà họ Châu đều bàng hoàng không thốt nên lời.
“Nhiều người như vậy là do thằng phế vật này gọi tới?”
Hai mắt Lý Mộng Đình co giật dữ dội, cô ta nhìn Vương Nhất với ánh mắt không dám tin.
Mặt Châu Chí Kiên đã tái mét, ông ta thở hổn hển.
Châu Vỹ Dạ vội vỗ lưng Châu Chí Kiên: “Ba chú ý sức khoẻ.”
“Cút ngay!”
Châu Chí Kiên đẩy Châu Vỹ Dạ ra rồi đến trước mặt Vương Nhất, ông ta nheo mắt nhìn anh: “Mấy người này là do cậu gọi tới sao?”
“Sao? Có vấn đề gì không?”
Vương Nhất mỉm cười hỏi ngược lại.
“Tốt, rất tốt, nhưng hình như cậu đã quên mất một vấn đề.”
Châu Chí Kiên tựa như nhớ ra chuyện gì đó, ông ta bật cười: “Người đủ rồi, nhưng máy móc thiết bị đâu?”
Nghe thế, bọn Châu Mỹ Ngọc cũng cười rộ lên.
“Ba nói đúng, người có đông đến đâu mà không có máy móc thì cũng không thể-----“
Vù vù vù------
Bà ta còn chưa nói xong thì vài chiếc trực thăng bay tới.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, những chiếc trực thăng kia đã đậu cách đó không ra.
Một vài người đàn ông mặc quần áo bảo vệ đặc biệt vác một chiếc máy khổng lồ xuống rồi đưa vào xưởng của công ty Áo Tâm.
Vương Nhất nhếch môi chế giễu: “Chuyện mấy người nghĩ ra được mà tôi không nghĩ ra được sao? Đã biết câu trả lời mà còn hỏi.”
Từng chữ từng chữ như khứa vào tim của bọn người nhà họ Châu, Châu Chí Kiên tức run người, mặt mày tái mét, hô hấp dồn dập..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui