Biết tính tình Lý Khinh Hồng, Vương Nhất rất không thích tranh cãi với người khác, cũng không nói gì, cùng cô đi chỗ khác chờ.
Sân bay Thành Tây khắp nơi chật ních người, tất cả đều tìm đến vì danh tiếng của Võ Sĩ.
Lý Khinh Hồng cũng giống như hàng ngàn người khác, đứng giữa đám đông, không dễ thấy.
Cô kích động nói: “Võ S¡ đã cống hiến cả cuộc đời mình để khiến võ đạo hùng thịnh, mang tình thần võ thuật Nước H ra khỏi đất nước đến với thế giới. Một người như vậy thực sự là một anh hùng.
Vương Nhất cười: “Chỉ là một tên nhóc ham rượu, láu táu mà thôi.”
“Gì?”
Sân bay ồn ào, Lý Khinh Hồng không nghe rõ Vương Nhất nói gì.
“Không có gì.”
Vương Nhất mỉm cười và lắc đầu.
Có lẽ ra là do những ông chủ đó lan truyền, bây giờ những người đến đón ở sân bay đều biết Võ Si sẽ chọn người tại chỗ để gặp mình.
Mọi người đều vô cùng hy vọng rằng họ là người được chọn.
Ồ!
Lúc này, đám đông tản ra rất nhiều.
Một chiếc xe thương vụ treo cờ đỏ dừng lại, một nhóm người mặc vest đi giày da đi tới, trên tay xách những chiếc túi lớn.
Khi nhìn kỹ hơn, hóa ra đó là rượu nổi tiếng.
“Là Dương Phát, thủ lĩnh của Liên minh Giang Thành, người kinh doanh rượu, chủ tịch Dương!”
Không biết là ai kêu lên, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào người thanh niên phía trước.
Vương Nhất cũng hơi nheo mắt lại, nhìn anh ta.
Người thanh niên mang theo một cái túi lớn túi nhỏ này không ai khác chính là Dương Phát từ Liên minh Giang Thành.
“Anh ta chính là Dương Phát…”
Cả Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đều nhìn anh ta.
Vương Nhất không tham gia cuộc đối đầu trước đó với Liên minh Giang Thành, vì vậy đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Dương Phát.
Những ông chủ đã chế giễu Lý Khinh Hồng lần lượt vây quanh Dương Phát, ngạc nhiên nói.
“Chủ tịch Dương, những loại rượu này là cậu đặc biệt chuẩn bị sao?”
Dương Phát mỉm cười: “Ù, tôi biết được Ngài Võ Sĩ có kiến thức sâu rộng về rượu, vì vậy tôi đã mang một ít rượu do công ty sản xuất đến đưa cho Ngài Võ Si nếm thử.”
“Ra là vậy…”
Các ông chủ lần lượt gật đầu, sau đó ánh mắt của họ rơi vào những chiếc túi lớn nhỏ mà Dương Phát đang mang.
Chí nhìn một cái, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Đây chẳng phải là bảo vật trấn tiệm của xưởng rượu của Chủ tịch Dương sao? Loại rượu tự nấu được gọi là “một giọt chục triệu” đó!
“Thật là, Chủ tịch Dương, chẳng phải cậu nói đây là bảo bối của cậu, bình thường cũng không trưng ra để chiêu đãi khách quý sao? Hôm nay sao lại mang ra?”