Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chỉ là cô vấn chưa kịp phản ứng lại, Võ S¡ sao lại là anh em của Vương Nhất chứ?

“Anh nói thật cho em biết, trong quân đội anh giữ chức vụ gì?”

Lý Khinh Hồng nhìn chăm chăm vào Vương Nhất, rất nghiêm túc hỏi.

Vương Nhất trâm mặc một lúc lâu, hiện tại vân không muốn nói thân phận thật sự của mình cho Lý Khinh Hồng biết.

Cuối cùng vấn là Võ Sĩ giải vây: “Chị dâu, chức vụ của đại ca rất bí mật, không tiện nói ra, nhưng nếu như nhất định phải nói thì đại ca được xem như là huấn luyện viên”

“Huấn luyện viên?”

Lý Khinh Hồng biến sắc.

Mặc dù cô không hiểu về phương diện này, nhưng cô cũng biết rất rõ, thân phận huấn luyện viên trong chiến thành quan trọng đến mức nào?

Một huấn luyện viên đã nghỉ hưu, học trò khắp nơi, đã từng dạy rất nhiều học sinh.

“Vậy lúc trước hai người ở sơn trang Anh Liệt, huấn luyện viên Ẩn Vu bổ sung sau đó cũng là chiến hữu của anh?”

Vương Nhất nhếch mối: “Anh ta là học sinh của anh.”

“Là người kém nhất.”

Vương Nhất suy nghĩ một lúc, lại nói thêm.

Bùm!

Lúc này, da đầu Lý Khinh Hồng đã nổ ra, nhìn Vương Nhất giống như nhìn thấy quỷ.

Ngay cả Ẩn Vu huấn luyện viên cũng là học sinh của Vương Nhất, vậy địa vị của Vương Nhất cao đến mức này?

“Đừng nói cái này nữa, đại ca, chúng ta sắp một năm không gặp rồi đúng không?”

Võ Sĩ¡ rất kích động.

Vương Nhất gật đầu, tính từ ngày trở về, cũng sắp một năm rồi.

Ba người đi đến một nhà hàng năm sao tên là “Bắc Hiên Các’ để ăn cơm.

Võ Si rót cho Vương Nhất một ly rượu: “Đại ca, em kính anh một ly, theo tập quán của Bắc Cảnh chúng ta, tối nay không say không về.

Lý Khinh Hồng ở bên cạnh hơi cau này, có ý kiến rồi đó.

Vương Nhất xua tay: “Vợ tôi không cho phép uống say.”

Võ Si cũng không miễn cường, cảm thấy không được vui.

“Cho dù thế nào, hôm nay em cũng phải không say không về.”

Uống mấy chén vào bụng, mặt Võ Si hơi đỏ lên.

Lý Khinh Hồng lo lắng: “Võ si không sao chứ?”

Vương Nhất liếc nhìn, không để trong lòng: “Không cần quan tâm đến cậu ta.”

Cốc cốc cốc!

Đúng lúc này, cửa phòng bao vang lên tiếng gõ cửa.

“Ngài Võ Sỉ, có khách quý muốn gặp.”

“Khách quý gì? Mẹ nó, hôm nay không phải tôi đã nói rồi sao? Không tiếp bất kỳ vị khách nào? Hai khách quý quan trọng nhất đều đang ngồi trước mặt tôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui