Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Ngay sau đó, cả người Võ Sỉ trở nên vô cùng tức giận, một luồng sát khí dày đặc bao phủ cả bầu trời, cuốn về phía tên vệ sĩ mặc đồ đen kia.

Anh ta đi thẳng đến trước mặt tên vệ sĩ, bóp cổ anh ta, giơ cao lên.

“Ai làm?”

Giọng nói của Võ Si vô cùng khàn, cũng vô cùng lạnh lùng.

Tên vệ sĩ mặc đồ đen vô cùng sợ hãi, dùng toàn bộ sức lực để nói ra một câu hoàn chỉnh.

“Là…là ông Mục! Ông ấy nói, muốn xem xem…đồ đệ bị thương thành như thế này, có phải vấn không đi ra…

Nghe xong câu này, Vương Nhất cũng đặt đũa xuống, cả người toàn là sát khí.

Mấy năm không gặp, Mục Lang vẫn bá đạo giống như trước kia, coi mạng người như cỏ rác.

Nghe thấy những lời này, sát khí trong mắt Võ Sỉ càng nhiều hơn.

“Đã như vậy, cậu đi chết đi.”

Rắc một tiếng, Võ Si đã bẻ gãy cổ tên vệ sĩ mặc đồ đen kia, ném ra ngoài cửa sổ giống như một con chó chết.

Vương Nhất đi đến bên cạnh Tông Vinh, đặt ngón tay lên mũi anh ta, thở phào nhẹ nhõm.

“Vẫn còn thở, chỉ là bị thương quá nặng.”

Võ Si không nói gì, khuôn mặt tràn đầy sát khí.

“Cho dù là ai, ra tay với đệ tử chiến thần, chính là kẻ địch của Chiến Thần Nhất Mạch tôi!”

Theo lời của Võ Si, Lý Khinh Hồng có thể cảm nhận rõ được bâu không khí trong phòng riêng đột nhiên trở nên ngưng trọng và trang nghiêm.

Không chỉ Võ Si mà ngay cả sắc mặt của Vương Nhất cũng trở nên âm trầm như nước.

“Dòng dõi Chiến Thần…”

Cô ta nghe thấy một danh từ mới.

Vương Nhất tức giận, cho dù như thế nào đi nữa thì thủ hộ Tây Cảnh Mục Lang lại dùng phương pháp tàn bạo như vậy để dẫn dụ Võ Sỉ ra ngoài, điều này có chút vô nhân đạo.

“Nếu anh ta là đệ tử Chiến Thần thì không thể ngồi chờ chết, mặc kệ đối phương ra tay thế nào thì anh ta cũng đều sẽ trả lại hết.”

Vương Nhất đặt ly rượu xuống, thần sắc lãnh đạm.

Võ Sỉ gật đầu: “Tôi còn chưa kịp nói cho anh Tông Vinh biết thân phận của anh thì đã gặp phải bất trắc, chuyện này đương nhiên không thể bỏ qua như vậy.”

“Đi đi”

Vương Nhất nói với Võ Si: “Để cho ông ta biết dòng dõi Chiến Thần lợi hại như thế “

nào.

Anh và Lý Khinh Hồng ở trong phòng riêng, chuyện này không thể tiết lộ ra ngoài, cho nên Vương Nhất cũng không có ý định ra tay.

Huống hồ anh và Mục Lang cũng chưa đến mức cần phải gặp mặt.

Dứt lời, Võ Si lập tức loạng choạng đi xuống lầu.

Mặc dù Lý Khinh Hồng nghe không hiểu cuộc trò chuyện giữa Vương Nhất và Võ Sỉ, nhưng đôi mắt xinh đẹp của cô ta vẫn tràn ngập lo lăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui