Mục Lang nheo mắt lại thật sâu: “Nếu không cho anh một lời giải thích thì anh có thể gây khó dễ gì được tôi?”
Ánh mắt Võ Sỉ lạnh lùng, đang định mở miệng.
Két!
Đột nhiên, một chiếc xe dừng trước khách sạn.
Cửa xe mở ra, một thanh niên tuấn tú mặc vest mang giày da bước vào.
“Cha nuôi, con đến đây giải vây giúp cha, là tên khốn khiếp không có mắt nào dám ngang ngược với cha?”
Chàng trai trẻ vẫn chưa nhận thức được người đang đứng trước mặt mình là Võ Sỉ tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng sắc mặt của Mục Lang hơi thay đổi: “Tân Nam, sao con lại tới đây?”
Nếu như Vương Nhất ở chỗ này, anh nhất định nhận ra người này, bởi vì anh ta chính là cậu chủ trẻ tuổi của Tân thị đã từng có xung đột với Vương Nhất, tên là Tân Nam.
Anh ta là con nuôi của Mục Lang, Ẩn chủ lệnh mà anh ta mang trước người cũng do Mục Lang đưa cho anh ta.
Tần Nam cười nói: “Nghe nói hôm nay cha nuôi đến Giang Thành, nhưng con chờ mãi không thấy cha nuôi tới, đến khi anh họ báo tin thì con mới biết có người xúc phạm cha nuôi.”
“Tên ngốc này…”
Bên ngoài khách sạn, sắc mặt của Tần Vĩnh Nghiêm thay đổi rõ rệt, vô thức nhìn về phía Tần Vũ.
Tần Vũ vội vàng lắc đầu: “Không phải cháu!”
Sau đó, Tần Vũ nhìn về phía Tân Hồng Long.
Tân Hồng Long bật cười thành tiếng: “Là cháu gọi, chúng ta đều ra ngoài nhưng lại không báo cho Tân Nam, nếu Tân Nam biết thì trong lòng sẽ rất bất bình.”
Ánh mắt Tần Vũ nhìn Tần Hồng Long trở nên sắc bén, nhưng anh ta không lên tiếng.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, anh ta đã nhìn thấu được mục đích của Tần Hồng Long khi làm như vậy.
Một tiếng thông báo này, Tần Nam sẽ bị Tân Hồng Long hại chết!
Tân Hồng Long cũng không muốn Mục Lang giành chiến thắng, vì vậy, anh ta đã nghĩ trăm phương nghìn kế để tạo ra một số biến cố làm xáo trộn cục diện.
Tất cả những gì anh ta có thể làm cũng chỉ như vậy thôi.
Anh ta không ngờ rằng chính sự nhiễu loạn của mình đã khiến Võ Sỉ đột ngột thay đổi mục tiêu.
Anh ta nhìn chằm chăm Tần Nam, đột nhiên mỉm cười với đối phương: ‘Anh vừa mới gọi ông ta là cha nuôi?”
“Phải.”
Tần Nam còn chưa ý thức được cái chết sắp ập xuống người mình, vẫn nhìn Võ Si một cách khinh thường: “Mắt chó mù lòa của anh, còn dám động đến cha nuôi của tôi. Anh có biết ông ấy là ai không? Ông ấy đường đường là thủ hộ Tây Cảnh…”
Đối mặt với sự ồn ào của Tân Nam, Võ Si không những không tức giận, ngược lại còn hài hước mỉm cười và nhìn về phía Mục Lang.
“Mục thủ hộ, ông đả thương một đệ tử của tôi, vậy thì tôi giết chết con nuôi của ông cũng không quá đáng đâu nhỉ?”
“Anh dám?”
Lời này vừa nói ra, Mục Lang hoàn toàn †ức giận, trên mặt tràn ngập phân nộ.