Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Võ Si cũng không đồng tình: “Vậy ông tấn công đệ tử của tôi thì không sợ trở thành kẻ thù của tôi sao?”

“Dòng dõi Chiến Thần của tôi làm sao có thể biến thành một trái hồng mềm để mặc người khác ức hiếp được?”

Giọng nói của Võ Si càng lớn hơn, lại càng ẩn chứa sát ý, một quyền nện mạnh xuống.

Bùm!

Một cú đấm này cũng buộc Mục Lang phải lùi lại.

Ông ta thô bạo rút lui về mấy chục mét, khi lui về phía sau cũng kéo theo Tần Nam đang sợ đến mức mất hồn mất vía.

Hóa ra Mục Lang cố tình tỏ ra yếu thế để kéo Tần Nam đi.

Mục đích của ông ta chính là bảo toàn tính mạng của Tân Nam.

Nhưng Võ Sỉ vẫn không ngừng bám sát, chỉ với một cú giậm chân, anh ta đã bay lên không trung.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt mọi người quả thực giống như thần thánh vậy.

Ngay cả Vương Nhất và Lý Khinh Hồng ngồi trong phòng riêng trên lâu hai cũng bị giật mình bởi sự kinh động bên ngoài.

Bọn họ ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Võ Si đang bay lên trời.

Cùng với Mục Lang đang trượt về phía Sau.

Cơ thể của ông ta gần như ngang với mặt đất một góc bốn mươi lăm độ, uốn cong giống như chiếc com pa, trong tay còn kéo theo Tân Nam.

Nếu như không biết rõ thân phận của bọn họ trước thì sẽ còn cho rằng bọn họ đang quay một bộ phim võ thuật.

Dù sao sự kiện như thế này xuất hiện trong thành phố cũng là điều quá mức kinh hãi.

Lý Khinh Hồng cũng sợ đến ngây người: “Cái này, bọn họ đang đánh nhau à?”

Vương Nhất mỉm cười nhạt, vẫn thản nhiên ngồi uống rượu.

“Anh vừa mới nói gì, Thất Sỉ là do chính anh sáng lập?”

Nhìn cảnh tượng trước mặt, Lý Khinh Hồng lập tức nhớ đến lời “thừa nhận” trước đó của Vương Nhất, vẻ mặt nhất thời kinh hãi.

Vương Nhất vừa rồi mới nói với cô rằng Thất Si là do chính anh sáng lập.

Anh chính là ân nhân của Thất Sĩ.

“Cái này, sao có thể chứ…”

Bởi vì quá mức kinh ngạc, Lý Khinh Hồng khẽ há cái miệng nhỏ nhắn của mình, vô cùng khiếp sợ.

Vương Nhất cười nhạt: “Không có gì là không thể, trước khi trở thành Thất Sỉ thì bọn họ cũng giống như chúng ta, đều là những người bình thường cả.”

“Chẳng qua nếu so sánh bọn họ với con kiến thì họ chính là những con kiến mạnh mẽ hơn trong lĩnh vực chuyên môn tương ứng của từng người, chỉ như vậy thôi.”

“Cũng không phải anh vĩ đại hay mạnh mẽ hơn bọn họ, thế giới này bao gồm cả em đều bị tư tưởng vào trước là chủ đánh lừa.”

Vương Nhất nhìn về phía Lý Khinh Hồng, nói: “Anh không hề mạnh hơn bọn họ, chỉ là bọn họ được một người nhận ra, cho nên đã từ một con kiến nhỏ bé trở nên cường tráng hơn, trở thành cao thủ trong lĩnh vực của mình”“

“Mà anh chính là người kia.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui