Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Võ Si hoàn toàn không sợ hãi, thậm chí còn nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Được, vậy tôi xin yên lặng chờ ngài Mục đến cửa.”

Nói xong, anh ta tính toán quay trở lại Bắc Hiên Các lần nữa.

Anh ta vẫn chưa uống xong rượu, nhất định phải trở về tiếp tục uống.

Mặc dù Bắc Hiên Các là một khách sạn năm sao, nhưng hoạt động kinh doanh khá ế ẩm do vị trí hẻo lánh cộng thêm giá cả đắt đỏ.

Nhưng điều này lại đúng như ý muốn của Võ Si, anh ta chỉ muốn trò chuyện cùng Vương Nhất, sao có thể chọn một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố chứ? Tuy nhiên, sau sự kiện này, chắc hẳn danh tiếng của Bắc Hiên Các sẽ chấn động một trận.

“Ngài Mục!”

Mắt thấy Võ Si muốn rời đi, Tân Vũ lại lo lăng hô to một tiếng.

Nhưng lần này, Mục Lang cũng không có bất kỳ hành động nào, mà chỉ lạnh lùng liếc nhìn Tần Vũ.

“Tân Vũ, tôi rất tán thưởng anh, nhưng con đường tôi đã đi nhiều hơn những gì mà anh trải qua. Tôi cũng biết rất rõ trong lòng anh suy nghĩ điều gì.”

Mục Lang cảnh cáo.

Sắc mặt Tân Vũ nhất thời thay đổi, vẻ mặt biến hóa một lúc, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Người vui vẻ nhất chắc chắn là Tân Hồng Long.

Anh ta không ngờ rằng chỉ một cuộc gọi cho Tân Nam đến đã có thể đảo ngược tình thế.

Sau khi cùng Mục Lang mỗi người một ngã, ánh mắt của Tân Vũ nheo lại thật sâu, đánh giá Tân Hồng Long: “Hồng Long, chiêu này của em cũng đẹp thật đấy!”

Tân Hồng Long thản nhiên mỉm cười, đáp lại: “Cũng còn kém anh họ.”

Ông cụ Tần Vĩnh Nghiêm cũng chăm chú nhìn Tần Hồng Long, trong đồng tử đã vẩn đục thỉnh thoảng lại lóe lên một tia sáng, sau đó trở lại bình thường.

Đối với sự cạnh tranh giữa hai anh em, Tần Vĩnh Nghiêm cũng không muốn can thiệp vào.

Ông ta còn chưa chết, chức gia chủ vẫn do ông ta nắm quyền, cho dù là Tân Hồng Long hay là Tân Vũ, người nào trở thành gia chủ thì ông ta cũng đều rất yên tâm.

Cạnh tranh lành mạnh giúp cho gia tộc ngày càng mạnh mẽ hơn.

Chẳng qua hiện tại Tần Vũ có lợi thế hơn so với Tân Hồng Long.

Liệu cục diện có thể nghịch chuyển được hay không thì cứ rửa mắt mong chờ vậy.

“Giải quyết xong?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Khi Võ S¡ lên lâu, Vương Nhất lập tức cười hỏi một câu.

Võ Si gật đầu, nhưng vẫn vô cùng đau lòng nhìn cả người Tông Vinh bê bết máu: “Đáng tiếc, Tông Vinh vẫn tàn phế.”

Vương Nhất cười nói: ‘Để cho Y Sỉ tới xem một chút đi, có lẽ anh ấy sẽ có biện pháp?”

Võ Sỉ lập tức trở nên kích động: “Y Si đang ở Giang Thành sao?”

Vương Nhất gật đầu: “Không chỉ có Y Sỉ, Nhạc Si cũng đang ở đây.”

Lông mày của Võ Si lập tức giãn ra, có Y Sỉ ở đây thì khả năng bình phục của đệ tử anh ta sẽ rất lớn.

Vương Nhất đứng lên: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng tôi xin phép về trước.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui