Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Anh ta chỉ nhếch môi nói: “Cô không cần biết những thứ này, cô chỉ cần biết một điều, chỉ cần cô nghe lời tôi, làm việc cho tôi, cô và người thân của cô không chỉ được bình an vô sự, cô còn có thể có được thứ cô muốn.”

Ánh mắt Diệp Thúy Như trở nên u ám, cô ta nghe ra được ẩn ý trong đó, nếu như cô †a có tâm tư khác, tính mạng của cô ta và người thân cô ta đều sẽ không được đảm bảo.

“Đương nhiên, cũng không phải không thể nói cho cô biết hết tất cả bí mật.”

Người đàn ông chuyển chủ đề: “Cô Diệp, với năng lực và thủ đoạn của cô, thừa sức đảm nhận chức vụ “ngũ tinh chấp hành quan’ trong tổ chức của chúng tôi, chỉ cần cô đồng ý làm việc cho tổ chức, tôi không chỉ có thể nói cho cô biết toàn bộ kế hoạch, còn có thể giúp đỡ cô trở thành vua của Diệp thị Vương tộc. Theo những gì tôi biết, địa vị của cô ở Diệp thị không được vững chắc, có rất nhiều người muốn giết Am co.

Lời này vừa được nói ra, Lãnh Nhan ở phía sau khế run rẩy, trong mắt hiện lên sự sợ hãi xuất phát từ đáy lòng.

Vẻ mặt Diệp Thúy Như cũng có chút u ám, anh ta lại bắt đầu chiêu mộ mình.

“Xin lỗi, tôi sẽ không cùng một giuộc với loại người như các anh, mặc dù tôi cũng là người lòng dạ độc ác, nhưng tôi cũng có giới hạn của mình.”

Đương nhiên cô ta cũng biết tất cả những gì người đàn ông mặc áo choàng này nói đều là sự thật, Vương tộc ở Yên Đô, tiền quyền đều ở trên đỉnh cao, nhưng thứ quyết định một gia tộc có mạnh hay không chính là thực lực.

Thực lực của người đàn ông mặc áo choàng này quá mạnh, việc đẩy lui chín đại Vương tộc Yên Đô, đối với anh ta mà nói đúng là một chuyện vô cùng dễ dàng.

Nhưng, cho dù như vậy, Diệp Thúy Như vẫn không muốn gia nhập vào tổ chức của bọn họ.

Người đàn ông mặc áo choàng cũng không để tâm, cười nói: ‘Vậy thì quá đáng tiếc, giữa chúng ta đã định trước chỉ có thể là quan hệ lợi dụng lần nhau.”

Diệp Thúy Như lạnh lùng nhìn chằm chăm vào anh ta: “Tôi có thể bị anh lợi dụng, nhưng, anh đừng quên chuyện đã đồng ý với tôi, không được làm tổn hại đến tính mạng của Vương Nhất!”

“Đương nhiên.”

Khóe miệng bên dưới chiếc áo choàng đen của người đàn ông hơi cong lên một đường cong rất kỳ lạ.

Anh ta…đang cười.

“Anh ta là ‘dung khí’ trăm năm mới gặp, đương nhiên tôi sẽ không làm hại anh ta.”

Lãnh Nhan ở phía sau, cơ thể càng thêm run rẩy, cảm giác này, giống như có một bàn tay đang bóp chặt lấy cổ họng của cô ta, khiến cô ta không thể phát ra tiếng.

Chỉ có người của ‘Võng Lượng’ mới biết hai †ừ dung khí’ có nghĩa là gì.

“Cô Diệp, tạm biệt nhé.”

Người đàn ông mặc áo choàng đứng dậy, rời đi.

Cách anh ta rời đi cũng làm người khác cảm thấy sợ hãi, không đi như người bình thường, mà đi thẳng lên sân thượng, nhún người nhảy xuống.

Vù vù vùi Áo choàng màu đen của anh ta mở ra, giống như một con dơi màu đen khổng lồ, xấu xí, bay lượn trên bầu trời đêm Giang Thành.

Người đàn ông mặc áo choàng vừa đi, bầu không khí kiêm nén trong phòng khách cũng dần biến mất.

“Đi rồi”

Lý Tinh sở cũng đã rời khỏi đây.

Cả người Diệp Thúy Như cảm thấy vô cùng mệt mỏi, có chút tuyệt vọng ôm lấy đầu mình, suy nghĩ cái này là đúng hay sai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui