Nhưng đột nhiên, cô ta lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng mờ trong phòng.
Cô ta cảm thấy còn một người vẫn chưa đi.
Lãnh Nhan từ trong bóng tối đi ra, cứ vậy ngồi xuống phía đối diện Diệp Thúy Như.
“Cô không phải là nữ vệ sĩ lúc trước của Vương Nhất sao?”
Diệp Thúy Như kinh ngạc, nghi hoặc hỏi, dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Lãnh Nhan.
Lãnh Nhan mím môi, không phủ nhận.
“Tại sao cô lại phản bội anh ấy?”
Diệp Thúy Như nhìn chằm chằm vào Lãnh Nhan, nghỉ hoặc hỏi.
Lãnh Nhan trầm mặc một lúc, hai tay nắm chặt một miếng ngọc bội đã bị vỡ.
Rất lâu sau, cuối cùng cô ta cũng ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Thúy Như với vẻ mặt rất bình tĩnh: “Nếu như tôi nói tôi không phản bội lại thiếu chủ, cô có tin không?”
Không phản bội?
Diệp Thúy Như sững sờ một lúc lâu, gật đầu: “Tôi tin”
Câu nói này khiến ánh mắt của Lãnh Nhan trở nên dịu dàng hơn một chút, tràn đầy sự thiện chí.
Cô ta ngồi gần về phía Diệp Thúy Như, chắc chắn bên người không có mấy thứ như thiết bị nghe trộm, camera, lúc này mới nhỏ giọng nói với Diệp Thúy Như: “Tôi là nội gián, nhưng chỉ dựa vào một mình tôi rất khó có thể đánh vào nội bộ, tôi cần sự giúp đỡ của cô.”
Soạt!
Sau khi Lãnh Nhan nói xong câu này, sắc mặt Diệp Thúy Như lập tức thay đổi, nhìn Lãnh Nhan giống như nhìn thấy quỷ.
“Cô là…nội gián?”
Diệp Thúy Như kinh ngạc nói.
Lãnh Nhan trịnh trọng gật đầu, ghé vào tai Diệp Thúy Như, nói ra những sự thay đổi mà cô ta đã làm với kế hoạch ban đầu.
Là một sát thủ, năng lực ứng biến hiện trường của Lãnh Nhan rất mạnh, cô ta nhận thức một cách rất rõ ràng, hoàn cảnh hiện tại của cô ta chính là thực hiện nội gián trong nội gián phiên bản thực.
Do dự một lúc, cuối cùng Diệp Thúy Như vấn đồng ý.
“Cảm ơn.”
Lãnh Nhan nói cảm ơn xong, ánh mắt đột nhiên rét lạnh, lớn tiếng hét lên: “Ai2”
Ánh mắt Diệp Thúy Như trống rỗng, lẽ nào ở đây ngoài cô ta và Lãnh Nhan vẫn còn có người thứ ba sao?
ÂmI Dường như chỉ trong nháy mắt, Lãnh Nhan đã dùng một chân đạp cánh cửa khách sạn ra, lực rất mạnh, khiến cánh cửa cứng nhắc vỡ thành bốn năm mảnh.
Soạtl Một bóng người già nua ở bên ngoài cửa vội vàng lùi về sau, nhìn Lãnh Nhan với ánh mắt cảnh giác.
“Chú Diệp?”
Diệp Thúy Như cũng đi ra xem, kết quả nhìn thấy người đứng ngoài cửa, không phải là ai khác, mà là vệ sĩ thân cận của Diệp Thúy Như, Diệp Vô Lệ.
Diệp Vô Lệ không nói gì, nhìn chằm chằm vào Lãnh Nhan.
“Ông là ai? Tại sao muốn nghe trộm chúng tôi nói chuyện?”
Trong mắt Lãnh Nhan tràn đầy sát khí, trong tay đã có thêm một con dao ngắn.