Vẻ mặt Diệp Vô Lệ vân như bình thường, nhìn Diệp Thúy Như: “Cô chủ, lúc nấy tôi nghe thấy tiếng bước chân, cảm thấy có người gây bất lợi cho cô, nên mới đi ra xem, kết quả nhìn thấy người phụ nữ này.”
Diệp Thúy Như thở phào: ‘Là người của mình”
Cô ta nói với Lãnh Nhan: “Cô rời đi trước đi, đừng để người khác phát hiện.”
Lãnh Nhan chậm rãi cất con dao ngắn đi, nhìn Diệp Vô Lệ, lúc đi qua Diệp Thúy Như, cô ta đặc biệt dặn dò một câu: “Cẩn thận ông già này, ông ta đang theo dõi cô.”
Nói xong, lập tức rời khỏi khách sạn.
Lãnh Nhan vừa đi, áp lực trên người Diệp Vô Lệ đột nhiên biến mất, vội vàng đi đến bên cạnh Diệp Thúy Như, lo lắng nói: “Cô chủ, người phụ nữ này nói gì với cô vậy?”
Mặc dù lúc nấy ông ta ở bên ngoài nghe trộm, nhưng giọng nói của Lãnh Nhan quá nhỏ, ông ta chỉ nghe được mấy câu đứt quãng.
Nghe ra Diệp Vô Lệ có ý thăm dò, Diệp Thúy Như khế cười: “Chú Diệp, cô ấy là một người bạn cũ của tôi, cũng không nói gì, mấy lời xì xào giữa con gái với nhau thôi mà.”
“Cũng muộn rồi, chú Diệp cháu đi ngủ đây.
Diệp Thúy Như bảo nhân viên đổi cho mình một phòng khác, sau đó đi ngủ.
Diệp Vô lệ đứng lặng ở đó rất lâu, ánh mắt già nua rất sâu.
Rất lâu sau, ông ta gọi điện thoại cho một số lạ.
“Cô chủ đã nghi ngờ tôi rồi.”
Trong điện thoại truyên đến một giọng nữ đang nghiến răng nghiến lợi.
Nếu như lúc này Diệp Thúy Như vẫn còn ở đây, nhất định sẽ nghe ra, đây là giọng nói của Diệp Ân Thi.
“Nhưng lòng nghỉ ngờ của cô ta từ trước đến nay vẫn rất nặng, sẽ không dễ dàng tin tưởng một người như vậy đâu, ông cứ làm tốt trách nhiệm của mình, sau khi kết thúc đại hội Bắc Cảnh, tôi sẽ đích thân đuổi cô †a ra khỏi gia tộc.”
“Một đứa con đê tiện do người làm sinh ra cũng dám đánh đồng với thiên kim công chúa như tôi?”
Giọng nói của Diệp Ân Thi tràn đầy sự căm hận, cô ta đã hận Diệp Thúy Như đến cực điểm.
“Vâng.”
Diệp Vô Lệ cúp điện thoại, sát khí trên người đã tản đi, khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa lúc trước.
Ngày hôm sau, mặt trời ló dạng.
Ngày hôm nay đã được định trước là một ngày không bình thường với người dân ở Giang Thành.
Bởi vì đại hội Bắc Cảnh mà mọi người đều đang nhìn vào hôm nay sẽ khai mạc.
Lý Khinh Hồng kéo Vương Nhất dậy từ sớm.
Bởi vì Vương Tử Lam ầm ï muốn đi xem người ta vật lộn.
Cô bé vẫn còn nhỏ, vẫn chưa có khái niệm võ đạo, hai người đánh nhau, cô bé theo bản năng cho là đang vật lộn.
Các bạn nhỏ trong nhà trẻ cũng như vậy.
Vương Nhất mỉm cười với Vương Tử Lam: “Tử Lam ngoan, để mẹ đưa con đi trước, ba sẽ đến ngay.”
Lý Khinh Hồng lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc: “Anh muốn làm gì?”
Cô bé cũng tò mò nhìn Vương Nhất.