Vương Nhất cười, nói tiếp: ‘Anh có vài chuyện phải làm, nhanh thôi, khoảng nửa tiếng sau sẽ đến.”
Thấy Vương Nhất đã đưa ra thời gian cụ thể, lúc này Lý Khinh Hồng mới không nghi ngờ nữa, bế Vương Tiểu Lam đi trước.
Đi giày xong, Lý Khinh Hồng lại dặn dò: “Anh nhanh lên đó, hôm nay ba mẹ và Mộng Đình cũng đến.”
Đại hội Bắc Cảnh phải có vé mới có thể vào, Vương Nhất đã lấy một xấp vé, Lý Khinh Hồng tặng cho mấy người Lý Thiên Dương, Lý Mộng Đình.
Số còn lại xem như là phúc lợi, tặng cho những nhân viên ưu tú của công ty.
Đại hội Bắc Cảnh được xem như là buổi team building của công ty.
Nhưng Vương Nhất còn có việc khác, anh lái xe đến tập đoàn Viễn Dương, đi đến phòng làm việc của Diệp Thúy Như.
Phòng làm việc này vốn dĩ thuộc về người phụ trách khu vực Giang Thành của tập đoàn Viễn Dương-Diệp Phú Quý, nhưng do Diệp Thúy Như đã đến đây, nên nhường lại cho Diệp Thúy Như.
“Anh xác định muốn làm như vậy?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc
3. Manh Thê Phúc Hắc
4. Người Anh Yêu Là Em
=====================================
Diệp Thúy Như nhìn Vương Nhất, vẻ mặt rất nặng nề.
“Anh dùng ‘Ẩn chử’ làm biệt hiệu, nếu như bị người ta vạch trần, anh sẽ gặp phiền phức lớn.”
Diệp Thúy Như cũng cảm thấy Vương Nhất dùng biệt hiệu Ẩn chử’ để thi đấu rất điên khùng.
Dù sao biệt hiệu này rất thu hút sự chú ý của người khác.
Vương Nhất lại cười: “Không cần lo lắng.”
Anh từ trong quần áo móc ra một chiếc mặt nạ bằng sắt, đeo lên mặt, đột nhiên khí chất trở nên lạnh lùng và tràn đầy sát khí.
Diệp Thúy Như bị dọa sợ đến mức run cầm cập: ‘Đây là cái gì?”
Vương Nhất lại tháo mặt nạ xuống, cười nói: “Như thế này không phải sẽ không nhận ra là tôi sao?”
Ánh mắt Diệp Thúy Như trở nên nghiêm nghị: “Đúng là như vậy, nhưng anh lấy chiếc mặt nạ này ở đâu? Sao tôi cảm thấy là đồ vật độc nhất của Chiến Vực.”
Chiếc mặt nạ sát trong tay Vương Nhất phát ra ánh sáng lạnh, bên trên còn khắc một con rồng vàng năm móng.
Anh cười, gật đầu: “Đây là tôi lấy từ chỗ Chiến Vực.”
“Lấy từ chỗ Chiến Vực?”
Diệp Thúy Như bị dọa sợ đến mức run rẩy: “Lá gan của anh lớn thật đấy, anh định dùng cái này để đóng giả Ấn chủ?”
Vương Nhất gật đầu một cách rất thoải mái: “Đúng vậy.”
Đột nhiên, Diệp Thúy Như lại không biết nói gì.
“Lát nữa, lúc cô đến nhớ dẫn tôi theo, vé cô đưa cho tôi, tôi đưa hết cho vợ tôi rồi.”
Nói xong, Vương Nhất rời đi.
Diệp Thúy Như vẫn còn phải tham dự một cuộc họp, nên không thể đi cùng với Vương Nhất.
Diệp Thúy Như nhất định không biết, chiếc mặt nạ sắt mà Vương Nhất đang đeo chính là chiếc mặt nạ chỉ thuộc về Ẩn chủ.
Lúc gần đến nhà thi đấu của Giang Thành, Vương Nhất nhận được tin nhắn của Lý Khinh Hồng.
“Em với Tử Lam và những người khác đi vào trước rồi, anh nhanh lên đi.”
Vương Nhất xuống xe, chạy vào trong nhà thi đấu, nhưng vì anh không có vé nên chỉ có thể đứng ở cửa đợi.