Trên đường đi, Vương Nhất nhìn thấy rất nhiều người cầm vé đi vào, chỉ có một mình anh đứng ở cửa đợi.
Tất cả mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ anh, nhìn anh với ánh mắt kỳ quái.
Bảo vệ của nhà thi đấu nhìn chăm chằm vào Vương Nhất, dùng ánh mắt nhìn một tên trộm để nhìn anh.
Trong tình huống như thế này, chắc chắn sẽ có một vài người không có vé muốn trốn soát vé, nhân lúc hỗn loạn để lẻn vào, Vương Nhất chắc chắn là một người như thế.
“Này, anh kia, mau đứng qua bên kia đi, đừng làm phiền những người khác soát vét”
Cuối cùng, những bảo vệ kia cũng đã mất kiên nhãn, cầm dùi cui đuổi Vương Nhất.
“Xin lỗi.” Vương Nhất bất lực, chỉ có thể đi đến bên người, ngồi xuống.
Trời năng như thiêu đốt, Vương Nhất mua một chai nước khoáng, nhân tiện mua thêm hai chiếc bánh bao.
“Vương Nhất?”
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi của một người phụ nữ.
“Hả?”
Vương Nhất khẽ cau mày, quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một chiếc xe Lamborghini màu vàng dừng bên đường.
Kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú, đang đeo kính râm.
Mặc dù đang đeo kính râm, nhưng Vương Nhất vẫn nhận ra cô ta là ai.
Diệp Ân Thi của Diệp thị.
Vương Nhất tỏ vẻ thờ ơ, không có một chút hứng thú với người phụ nữ này, ngay cả gật đầu chào hỏi cũng không có hứng thú.
Nhưng lúc này Diệp Ân Thi nhìn thấy Vương Nhất lại cảm thấy rất kinh ngạc, không chỉ tháo kính râm xuống, còn kêu tài xế dừng xe lại.
“Vương Nhất, sao anh lại ở đây? Còn ngồi bên đường gặm bánh bao, anh đang làm công nhân hả?”
Cửa xe được mở ra, một đôi chân dài, trắng như tuyết bước ra, Diệp Ân Thi đi trên đôi giày cao gót CL đế hồng trị giá lên mấy chục triệu, đi đến trước mặt Vương Nhất, vô cùng thích thú đánh giá anh.
Nhìn Vương Nhất rất mất hình tượng ngồi bên đường, một tay cầm bánh bao, bên cạnh còn có một chai nước khoáng đã được mở nắp, Diệp Ân Thi sắp chết vì buồn cười rồi.
Đại hội Bắc Cảnh được tổ chức ở nhà thi đấu Giang Thành, mặc dù đã làm xong, nhưng chỉ miễn cưỡng kịp ngày mà thôi.
Hôm nay đại hộ Bắc Cảnh khai mạc, nhưng vấn có rất nhiều công nhân làm việc ở dưới cái năng như thiêu như đốt, có thể thấy, Diệp Ân Thi cũng xem Vương Nhất là công nhân làm khuân vác ở đây.
“Vương Nhất, vợ anh không phải là Lý Khinh Hồng sao, vợ trước của anh không phải là thiên kim tiểu thư của Diệp thị Vương tộc tôi, Diệp Thúy Như sao? Tùy tiện cho anh một chút tiền lẻ, cũng đủ để cho anh tiều xài rồi, sao còn sa vào con đường đi làm khuân vác?”
Diệp Thi Ân cười đến mức chảy ra nước mắt.
“Hay là, bởi vì anh quá vô dụng, bị Lý Khinh Hồng đuổi đi? Còn phải gặm cả bánh bao, rau dưa, có cần tôi cho anh chút đồ ăn không, mua cho anh một bát mỳ?”
Miệng của Diệp Thi Âm giống như một cái súng máy, nói không ngừng.