Liên tưởng đến lần trước bị Vương Nhất đạp xuống cầu thang, khóe mắt Diệp Ân Thi giật giật, không thể đối đầu trực diện với Vương Nhất.
“Được, tôi không quan tâm đến anh, anh tứ tiếp tục ở đây gặm bánh bao đi!”
Diệp Ân Thi hung dữ ném lại một câu, sau đó lại đi lên chiếc xe kia.
Lý Thế Nhân thờ ơ liếc nhìn anh, đột nhiên lên tiếng: ‘Cậu đã nói sẽ đi vào, vậy tôi đợi cậu, đừng quên hẹn ước giữa chúng ta.”
Nói xong, Lý Thế Nhân cũng không quam tâm nữa, cùng với Ngụy Thương Kiều lên chiếc xe thương vụ kia.
Vương Nhất đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm trầm.
Đương nhiên anh không quên thỏa thuận với Lý Thế Nhân.
Lần trước ở sơn trang Anh Liệt, anh và Lý Thế Nhân đã quyết định chiến đấu bằng vũ lực.
Bình thường không thể ra tay, nhưng ở đại hội Bắc Cảnh, đã cung cấp cho hai người một võ đài rất tốt.
Sống chết thuật theo tự nhiên.
Vương Nhất lại ngồi xuống bên đường, đợi Diệp Thúy Như đến.
Tỉng ting!
Đúng lúc này, điện thoại của Vương Nhất vang lên.
Là Lý Khinh Hồng gọi đến.
“Bạ”
Nhưng vừa bắt máy, trong điện thoại lại truyên đến giọng nói non nớt của Vương Tử Lam.
“Sao ba vẫn chưa đến, con và mẹ đợi ba lâu lắm rồi.”
Vương Nhất đột nhiên lộ ra nụ cười, nói: “Ba sắp vào rồi, con chơi với mẹ trước đi.”
“Alo? Rốt cuộc anh có vào không vậy? Em thấy sắp hết chỗ trống rồi.”
Giọng nói truyền đến lại biến thành giọng nói của Lý Khinh Hồng.
Vương Nhất cười khổ, liên tục qua quýt mới miễn cưỡng qua.
Bảo vệ ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào anh, thấy anh đứng dậy, bọn họ lập tức giống như gặp kẻ địch.
“Anh làm gì? Muốn xống vào hả?”
Vương Nhất tùy ý liếc nhìn bọn họ: “Lúc nấy tôi đã nói rồi, tôi đang đợi người, lát nữa sẽ đến.”
Vệ sĩ cười: ‘Đợi người? Anh có thể đợi ai?
Chắc chắn cũng là một người không ra gì.”
Một tên bảo vệ khác cầm dùi cui lên uy hiếp: “Tôi nói cho anh biết, tôi không quan tâm anh ở đây đợi ai, dù sao đây cũng là nhà thi đấu Giang Thành, hôm này anh đừng nghĩ đến chuyện đi vào, anh và người anh đang đợi đều phải rời đi”
Tút tútI Đúng lúc này, trên đường đột nhiên truyền đến tiếng còi inh ỏi.
Nhưng vì trên đường có quá nhiều xe, chỗ nào cũng là tiếng còi, nên nhân viên bảo vệ cũng không quam tâm, không hề quay đầu lại.
Bọn họ cũng không nhìn thấy một chiếc xe thể thao mui trần màu trắng đang từ từ dừng lại.
Âm!
Từ trên xem, một người phụ nữ cổ điển, mặc một chiếc sườn xám màu tím vô cùng lạ lùng, mặt không biểu cảm đi về phía này.